nhà vua thông minh
(Dân trí) - Ngày xưa, ở đất nước nọ có tục lệ thay vua mỗi năm một lần. Sau một năm cai trị, nhà vua sẽ phải ra đảo sống. Có ông vua vừa kết thúc thời kỳ cai trị của mình.
Người ta mặc cho ông áo quần lộng lẫy, để ông cưỡi voi, đưa ông đi quanh thành phố nói lời tạm biệt với mọi người. Sau đó nhà vua được đưa lên một con thuyền nhỏ đến hòn đảo, những người khác sẽ quay trở về, trừ nhà vua.
Trên đường quay trở về, họ phát hiện ra một con tàu bị chìm gần đấy. Họ nhìn thấy một người đàn ông trẻ còn sống và đang cố bám giữ vào mảnh gỗ vỡ. Vì đang cần có vua mới, những người này đón chàng trai trẻ về đất nước của mình. Họ yêu cầu chàng làm vua trong một năm, giải thích cho chàng cả quy định khi kết thúc một năm cai trị.
Sau khi lên ngôi ba ngày, nhà vua đã yêu cầu các cận thần chỉ cho mình hòn đảo nơi các vị vua khác được đưa đến. Hòn đảo được bao phủ bởi rừng rậm dày và âm u, những âm thanh đáng sợ từ những động vật hoang dã ăn thịt vảng vất quanh đó.
Nhà vua đi quanh đảo kiểm tra, ngay sau đó phát hiện ra xác chết của các vị vua trước. Nhà vua trẻ hiểu rằng, sống trên hòn đảo này là điều không dễ dàng.
Ngay khi quay trở về đất nước, nhà vua trẻ tập hợp ngay 100 người thợ khỏe mạnh. Ông yêu cầu họ đến hòn đảo để xây dựng một tòa nhà, phá bỏ bụi rậm, dọn hết xác động, thực vật, khiến hòn đảo sạch sẽ hơn.
Nhà vua đến thăm hòn đảo mỗi tháng một lần để kiểm tra công việc đã hoàn thành đến đâu. Tháng đầu tiên, tất các xác động thực vật được dọn sạch, nhiều cây cối được cắt tỉa gọn gàng và được tạo dáng.
Tháng thứ hai, toàn bộ hòn đảo đã được dọn sạch sẽ. Nhà vua sau đó yêu cầu các công nhân tạo nhiều khu vườn với nhiều kiểu dáng khác nhau trên hòn đảo. Ông cũng yêu cầu xây dựng nông trại để chăn nuôi gia súc như gà, vịt, chim, bò, dê…
Đến tháng thứ ba, ông yêu cầu các công nhân xây dựng một tòa nhà thật to và có cả khu đóng tàu.
Qua một vài tháng nữa, hòn đảo hoang sơ đã trở thành một địa điểm tuyệt vời. Nhà vua trẻ vẫn ăn mặc giản dị và chi tiêu tiết kiệm trong khoản tiền kiếm được khi đang nắm giữ ngôi vua. Ông chuyển số tiền kiếm được đến một kho cất giấu tại hòn đảo.
Chín tháng trôi qua, nhà vua trẻ triệu tập triều đình và bảo: “Ta biết ta phải đi đến hòn đảo sau một năm, nhưng ta muốn được đến đó ngay bây giờ”.
Các tể tướng không đồng ý, họ nói rằng nhà vua phải đợi thêm ba tháng nữa để hoàn thành nhiệm kỳ một năm trị vì đất nước.
Thế rồi ba tháng trôi qua nhanh chóng, mọi người mặc cho nhà vua trẻ những bộ quần áo xa xỉ, tháp tùng ông cưỡi voi đi quanh thành phố nói lời chào tạm biệt với mọi người.
Đến đâu nhà vua trẻ cũng mỉm cười vui vẻ chào tạm biệt. Mọi người hỏi ông: “Tất cả các vị vua khác đều khóc cho giây phút từ biệt này, tại sao chỉ có ngài là cười?”.
Nhà vua trẻ trả lời: “ Các vị không biết những người từng trải đã nói gì ư? Họ nói rằng khi bạn sinh ra, bạn là một đứa trẻ, trong khi bạn khóc thì mọi người mỉm cười hạnh phúc. Nếu bạn sống một cuộc sống ý nghĩa thì khi bạn mất đi, bạn sẽ mỉm cười và mọi người xung quanh bạn sẽ khóc vì bạn. Tôi đã sống rất ý nghĩa. Trong khi tất cả các vị vua khác tranh thủ tiêu tốn xa xỉ mọi thứ lúc đương vị thì tôi luôn nghĩ về tương lai và lập kế hoạch cho nó. Tôi đã biến hòn đảo của cái chết thành một nơi tuyệt vời để tôi có thể sống trong sự thanh bình”.
Chúng ta nên sống như thế nào cho cuộc sống của chính mình? Không nên lạc lối vào những thứ hư ảo, huyễn hoặc chốc lát mà quên đi cái đang chờ đợi ta ở phía trước con đường dài.
Minh Anh
Theo Scribd
hơi thiếu muối.
ReplyDeletecho nửa cân muối thêm 1 chút i-ốt vào nhá.
bài viết này như con đường đời đầy ý nghĩa... ong vua bất đắc dĩ này là cao thủ lo xa... nhưng mà suy nghĩ ấy đúng đáng ghi nhận.... muối gì ở đây... ở đây ko ố phi vụ buôn muối vượt biên đâu nhá.....
ReplyDeleteđề nghị bạn Quyết ko cho mấy cái bài của dân trí lên nữa, vì tớ nghĩ hàng ngày ai cũng vào và đọc dân trí rồi. cái j hiếm có khó tìm thì hãy chia sẻ chứ như tớ 1 ngày vào dân trí đến 30 lần, ko còn mục nào ko đọc. dạo này thấy nhiều bài của dân trí ở blog quá thấy nó cứ thế nào ấy. đừg có buồn chân buồn tay mà up loạn xị ngậu như thế chứ ! vậy nhé, đi nấu cơm đây. hì
ReplyDeletehớ có phải bài nào cũng cho nó vào đâu... gớm... bài nào thấy hay hay... nên mới chém nso vào chỗ thoi mà...hà nhá ...ng khác ko vào thường xuyên thì cho ngta đọc bài viết chọn lọc chứ.... keke
ReplyDeletetình trạng này nếu ai cũng có vài cái "ý nghĩa" nhờ dân trí hay mấy cái web khác thì chẳng ai muốn viết lách, chia sẻ nữa, cứ nhờ người khác nói hộ lòng mình nhiều khi cũng ko hay, phải hạn chế để khuyến khích suy nghĩ cá nhân chứ. chọn lọc kiểu j mà cứ cho 1 loạt truyện cười với mấy câu tán gái 9x lên ....tớ nghĩ là ko thiết thực. đất chật người đông, cho lên làm lệch lạc cái ý nghĩa của blog tập thể. và đề nghị dán nhãn những bài viết đó vào mục "sưu tầm" cho nó dễ tìm kiếm chứ cứ nay thì "lăn lóc", mai lại "tâm sự" thì cũng chẳng đâu vào đâu. góp ý thế nhá.
ReplyDeletequên chưa bình luận cái bài ông vua này, hì. câu chuyện này rất hay, đọc đoạn đầu mình cũng đoán đc ông vua định làm j. và quá chuẩn, hehe, có khi mình cũng thông minh và biết lo xa đó chứ !!!
ReplyDeletehic...chuyện cười ko sưu tầm thì lấy ở đâu ra... hic...báo nào chả có bài liên kết sang báo khác... yên tâm,ko có bài nào lộn xộn với nội dung vớ vẩn đâu ...
ReplyDeletesống thì cứ sống,chứ cái kiểu lo xa thế này xem chừng ko ổn lắm,đọc truyện cứ thấy thằng cha này xấu xa thế quái nào ấy.:D
ReplyDeleteoh.... vui nhỉ... mỗi ng 1 ý... thế mày thấy nó xấu và xa ở chỗ nào...
ReplyDelete=))
tao cũng chẳng nêu dc ra cụ thể đâu,đọc xong toàn bộ câu chuyện thì cảm nhận thế thôi, hì
ReplyDeleteđồ dốt... thế mà cũng ý kiến... cảm nhận của bác bị con thằn lằn nó ăn mất ý tưởng rồi...chẹp chẹp hỏng hỏng
ReplyDelete