19 November 2014

Băng tan vì có nắng ấm từ Xích Đạo

Truyện ngắn: Băng tan vì có nắng ấm từ Xích Đạo
Gửi từ : Hoàng tử Bắc Cực
Tôi thích cảm giác nhẹ bẫng khi qua một tuần làm việc mệt nhọc và được chạm tay vào ngày thứ Bảy. Không còn chuỗi những công việc bù đầu, bù cổ. Không còn những sớm tinh mơ vì cuộc họp đột xuất .Tất nhiên cũng không còn áo vest cho mỗi lần đến công ty.

Điều làm tôi khoái khẩu nhất vào sáng thứ Bảy là thưởng thức một cốc cafe do chính mình pha, dù không ngon như ở quán nhưng tôi hay chọn những công thức ngẫu hứng để cho ra một loại cafe nào đó. Có lần cậu bạn thân của tôi bảo ."Vị cafe cậu pha rất đặc biệt, làm tôi cũng yêu cái mùa Đông lạnh lẽo này". Chẳng biết câu nói đùa hay thật nhưng thú vị lắm khi có ai đó uống cafe cùng mình. Nó như mang chút nắng Phương Nam gửi ra ngoài Bắc, rồi lại như đem cái lạnh xứ Bắc vô tận trong Nam vậy .

Trước đây tôi không thích mùa Đông Phương Nam, tôi ghét tất cả những mùa Đông của mình. Kiểu thời tiết dở dở ương ương này thật tệ hại, mùa nắng thì ngột ngạt, mùa mưa thì lầy lội. Nhưng thực ra mà nói, vào một sớm đầu Đông bạn sẽ ngạc nhiên khi mở cửa sổ vì cơn gió mùa thổi về sượt qua làn da âm ấm. Một năm có mấy lần như vậy mà không nỡ thích. Cảm nhận sự khác biệt giữa luồn gió lạnh xuyên thấu bên ngoài và vị đắng thơm bên trong, vịn tay vào thành lan can nhìn sương mù tỉ tê trên nhánh lá và nắng đang lên trong trẻo. Sẽ thấy rõ ràng sự hiện hữu của bình yên, sẽ là một buổi sáng cafe rất khác.

Những buổi sáng cafe, tôi thường nghĩ đến Linh nhiều hơn. Hình như trong cơn mơ tôi thấy trái tim mình đi lạc, không thể buồn nhưng rất đau. Liệu đó có phải là lý do tôi từ chối Nhi. Một năm rồi hai năm đi qua, chừng đó thời gian, tôi chỉ biết ngồi nhớ nhung Linh. Chỉ mơ thôi mà, người ta nói ranh giới giữa thực và mơ rất mong manh, nhưng hầu như đêm nào tôi cũng đều nhận ra mình nhớ Linh, nhớ tất thảy mọi kỷ niệm với em. Đến khi tỉnh dậy mới biết là mơ và tôi lại phủ đầy khoảng trống bằng những bận rộn không tên khác trong công việc.


Thứ duy nhất tôi nhớ rõ nét về Linh chính là cafe, như em thích loại cafe nào, vị ra sao. Nhưng em thích nhất vẫn là đứng nhìn tôi pha cafe .Tôi nhớ khi đó đang là giữa mùa, trời có nắng ấm chứ không lạnh mặc dù là ngày đông. Em nhìn tôi chăm chú, có lẽ đến bây giờ tôi vẫn không thể quên được ánh mắt của em, trìu mến và ấm áp như thế. Chỉ cần nhớ một câu chuyện vui em kể trong một ngày mưa ảm đạm, nhớ giọng nói ngọt ngào thủ thỉ bên tai tôi "em yêu những buổi sáng cafe của anh", nhớ gương mặt tươi tắn khi thức dậy được nhìn thấy em ,... tôi đã thấy tim mình quay quắt. Bởi có ai từng đi qua nỗi đau mà không khắc cốt ghi tâm. Như vị cafe vào những buổi sáng, vừa ngọt, vừa thơm, lại vừa đắng, là vị mà người ta vẫn luôn gọi là tình yêu. Cho những người đang chờ đợi, đang da diết nhớ. Nhưng cafe cũng mang một ý nghĩa khác nữa, rõ ràng công thức pha chế không hoàn toàn lặp lại vậy mà cảm giác khi uống vẫn giống nhau, mỗi ngày để làm nên vị cafe ấy cũng như mỗi ngày chỉ cần chọn cho mình một niềm vui nho nhỏ.

Có lẽ niềm vui của tôi đến từ Nhi, cô gái tôi vô tình gặp trong một đợt bán hàng ở công ty, dù trước đó tôi chưa bao giờ đủ can đảm để quên Linh.

Nhi đến vào những buổi sáng cafe của tôi. Em nói mình đến từ Xích đạo, đó là vùng đất tuyệt vời có thật nhiều cây xanh và nắng ấm, em còn nói sẽ sưởi ấm một Hoàng tử Bắc cực lạnh lẽo chưa bao giờ cảm nhận được sự ấm áp và yêu thương. Một điều gì kỳ lạ lắm tôi không thể nào lý giải và nhận ra buổi sáng hôm đó vị cafe thật thơm và ngọt .Tôi có thích Nhi như đã từng nghiện mùi cafe này không, hay chỉ là cái mầm xanh tôi gieo trồng bấy lâu chưa bao giờ hoàn toàn biến mất trong lòng.Tình yêu tuổi trẻ sao lại buồn nhiều như vậy, tôi lại thấy chênh vênh...

Cuộc đời con người vốn đã rất nhiều ngã rẽ, đôi khi mình không thể biết được mình đang đứng ở đâu, dừng lại hay tiếp tục đi.

Tôi gặp Nhi không nhiều nhưng đủ để hình thành nên một mối quan hệ. Gọi là tình bạn cũng được, vì tôi chưa từng nghĩ phải đặt tên cho mối quan hệ này, Nhi cũng không lấp đầy cuộc sống của tôi như Linh. Em đơn giản và trầm lặng. Hạnh phúc của em là làm tốt việc ở công ty và những mối quan hệ đồng nghiệp khác, đến cuối tuần lại kiên nhẫn lang thang cùng tôi đến bất cứ nơi nào tôi cần. Cô gái nhỏ bất chợt trở nên thân thiết trong chính cuộc sống của tôi, điều này làm tôi đau. Nhưng Nhi bảo. "Em tình nguyện mà".

Khi tôi muốn cùng Nhi đi tìm Linh, em đã chẳng phản đối.

"Nếu điều đó làm anh vui, em sẽ giúp anh."
"Em có nghĩ đây là điều ngớ ngẩn không. Biết trước kết quả mà vẫn cứ làm."
"Nếu nghĩ vậy thì em đã không ở đây cùng anh rồi."

Tôi siết chặt bàn tay gầy gò nhỏ bé của Nhi. "Cảm ơn em." Đôi mắt dịu dàng của Nhi lúc đó nhìn tôi như một nỗi buồn, nhẹ bẫng, nhẹ đến mức nếu một ngày em cũng giống như Linh rời bỏ tôi không một lời từ biệt, bỏ tôi ở lại với nỗi đau và rất nhiều nhớ thương, tôi không biết mình sẽ thế nào nữa. Rốt cuộc thì ngày hôm đó tôi không tìm thấy Linh và có thể mãi mãi cũng chẳng tìm thấy .Trời bỗng đổ mưa rào, tôi kéo Nhi vào một mái hiên tránh mưa, tóc em ướt nhẹp, mùi hương từ cơ thể em và mùi mưa trộn lẫn vào nhau làm tôi gợi nhớ về khuôn mặt Linh. Nhưng giờ này Linh đang chìm mãi trong một màn mưa trắng xóa ở một nơi nào ngoài kia. Chỉ có Nhi bên tôi, em không ôm tôi, không nép sát vào người tôi nhưng lại nhẹ nhàng nắm tay tôi, an nhiên lắm.

Công chúa Xích đạo, tôi luôn gọi Nhi như thế. Bởi vì tôi là chàng trai lạc vào nơi Bắc cực rất cô đơn. Nên Nhi quyết định làm một cuộc hành trình dài mang nắng ở Xích đạo đến sưởi ấm cho Hoàng tử Bắc cực. Nhưng khi em lạc vào vùng đất băng giá đã gặp không ít khó khăn.



"Tuyết bạt ngàn, trước mắt Nhi là cánh đồng tuyết. Em đưa tay dụi mắt như vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ mơ. "Mình đã lạc vào vùng đất Bắc cực rồi sao." Nhi đảo mắt nhìn xung quanh, rồi bắt đầu chạy, giẫm đạp lên tuyết mặc dù em đang cảm thấy lạnh dữ dội, đến mức không thể rút tay ra khỏi áo ấm. Cứ thế bước đi. Đi mãi. Và Nhi nhìn thấy tôi. Bất chấp những trận mưa tuyết xối xả rơi, em chạy thật nhanh đến bên tôi .Trong cơn mưa lạnh ấy hình như tôi nghe thấy tiếng em nấc .Tôi cầm đôi tay nhỏ xíu của Nhi đặt lên ngực trái mình.

"Sao em lại đến được đây."
"Cuối cùng em cũng mang được nắng tới Bắc cực rồi .Từ giờ trở đi anh sẽ không còn thấy lạnh lẽo và cô đơn nữa."

Tôi ôm em vào lòng, như vô thức. Mặc gió. Mặc tuyết, ngoài kia. Lúc đó tôi chỉ muốn thét lên cho cả thế giới này biết rằng tôi yêu em."

Trời về đêm mát trong. Giật mình tỉnh giấc sau cơn mơ, tôi ngước nhìn qua khung cửa sổ nhỏ nghĩ về tôi, về Nhi, về Linh. Có lẽ tôi đã sai khi cứ nhớ về quá khứ như vậy, làm sao để kéo Linh trở lại bên tôi khi chính em là người muốn buông tay trước. Tình yêu luôn rất dễ dàng để kết thúc nhưng thật khó để bắt đầu. Gió lạnh tràn qua khe cửa. Rồi tôi ngủ. Không biết mình đã ngủ đi từ lúc nào. Nơi lưng chừng mùa gió vẫn còn gọi tên em.

Tôi thức dậy vào một buổi sáng có tiếng chuông điện thoại của Khoa, cậu bạn làm chung công ty. Cậu bảo, vừa mới viết xong code và catalogue tặng kèm cho sản phẩm mới .Tôi uể oải nhắn lại ."Vẫn chỗ cũ nhé! ".

Khoa chuyên về marketing và cũng biết sơ về thiết kế nên chúng tôi từng là một cặp đôi ăn ý. Điều này thể hiện qua sự lựa chọn của khách hàng nên công việc ngày càng thuận lợi, khiến tôi và Khoa đôi khi ôm cái laptop còn nhiều hơn là ngồi nhớ một ai đó .Thế mà giữa bộn bề công việc tôi vẫn thấy trái tim mình chưa thôi lo âu.


"Cậu và Nhi dạo này sao rồi - Khoa đẩy ly cafe nóng về phía tôi."
"Không biết phải bắt đầu từ đâu - Tôi uống cạn cốc cafe, nhìn ra phố. Nhưng làm sao dừng lại khi có ai đó thích mình."
"Vậy cậu hãy toàn tâm toàn ý với Nhi đi, đừng cố gắng nhớ đến Linh. Những ngày cũ dù đẹp đẽ cũng chỉ là nỗi buồn thôi."
"Cậu nghĩ vậy sao ?"
"Yêu một người làm gì có lỗi. Chỉ là cậu đang có lỗi với chính mình đó. Cậu phải yêu bản thân nhiều một chút thì sẽ biết yêu người con gái bên cạnh mình hơn .Tớ nghĩ cậu nên học cách tha thứ và từ bỏ trước tiên."
"Cậu chưa có người yêu mà sao rành vậy ?"
"À, từ kinh nghiệm cuộc sống thôi. Mà biết đâu lý thuyết của tớ lại có hiệu quả với cậu cũng chừng."

Tha thứ và từ bỏ. Có lẽ vậy. Cuộc đời vẫn đáng sống ngay cả trong nước mắt và nỗi đau. Huống chi chúng ta chỉ sống duy nhất một lần, vậy thì tại sao lại không dám sống như mình muốn và yêu như mình mong đợi ."Sống chậm lại. Nghĩ khác đi. Yêu thương nhiều hơn." Tôi đã đọc mẩu slogan này ở đâu đó khi ngồi một mình trong phòng gõ những đoạn code. Lúc ấy chợt nhớ da diết giọng nói của em, nhớ lắm, chỉ muốn nghe em gọi Hoàng tử Bắc cực. Công chúa Xích đạo, cảm ơn em đã mang nắng đến bên tôi.

Chưa bao giờ tôi nghĩ về tương lai nhiều như lúc này. Sẽ làm cho Nhi luôn ấm áp và thôi khóc vì tôi. Sẽ cùng em nhìn về tháng ngày phía trước để trân trọng thứ hạnh phúc em đã dành cho tôi. Hẳn là em sẽ rất vui .Tôi đã thôi ở nơi lưng chừng mùa gió nào đó có Linh .Trái tim cũng đã lành lại nhanh hơn dù trước đó là một vết cắt dài và sâu. Nếu bạn nghĩ tình yêu giống như một ly cafe ấm nóng, một ngày Chủ Nhật vàng nắng hay bởi giọng nói của người con gái bạn yêu... thì cứ nghĩ như vậy. Có những chuyện tự nhiên đến sẽ tốt hơn.


Hôm nay là buổi tối đầu tiên tôi hẹn gặp Nhi sau đợt nghỉ phép vừa rồi của em ở công ty. Con đường sáng ánh đèn vắt chéo qua các ngã rẽ lớn nhỏ người người ngược xuôi, khiến tôi có cảm tưởng thành phố này chẳng bao giờ ngủ .Tiệm bánh ngọt nằm ở một góc cạnh trung tâm thương mại .Tôi dẫn Nhi vào đó. Em cười tươi, khoe đợt nghỉ phép vừa rồi đã hoàn thành xong một dự án của công ty .Tôi chúc mừng em bằng cách lấy cho em hai chiếc bánh cupcake được phủ vụn chocolate bên trên. Chỉ cần nhìn em ngay lúc này thôi là đã thấy bao yêu thương dồn cả ở nơi lồng ngực rồi.

"Anh vẫn còn nhớ Linh nhiều."
"Em có muốn anh nói thật không?”
"Em không muốn, nếu điều đó lại làm anh buồn."
"Nắng Xích đạo rất ấm, vì có em ở đó. Những ngày qua anh nhớ em muốn phát điên lên được Nhi à. Đã từng nghĩ rằng anh không thể quên Linh, cứ tưởng anh sẽ làm được điều đó. Nhưng cuối cùng anh chỉ biết nhìn về phía trước, có em, luôn có em. Hứa với anh, đừng trốn tránh anh nữa được không Nhi."



Nhi không trả lời, chỉ nắm tay tôi nhẹ nhàng như đủ sức làm trái tim tôi mềm đi và tan vào giai điệu chậm rãi của " Winter Song" - Sara Bareilles vang lên cuối cửa hàng.

This is my winter song to you.
The storm is coming soon, it rolls in from the sea
My voice; a beacon in the night.
My words will be your light, to carry you to me.
Is love alive?
Is love alive?
Is love .

Tôi vẫn giữ thói quen pha cafe cho mình. Nhưng rồi tôi luôn nghĩ về Nhi, về cuộc sống bình yên chỉ có em, về khoảng thời gian cùng em đi qua, giờ chỉ còn gọi tên bằng nỗi nhớ.

Mở điện thoại, tôi gửi đến Nhi một tin nhắn trống không, tôi tin em sẽ hiểu. Vì mùa gió đã thôi lưng chừng.
blogradio.vn

09 March 2014

Lục lại kỷ niệm

         Vậy là blog cũng đã kỷ niệm 3 năm ngày thành lập rồi.Nhanh thật đấy,mới đó mà ngày nào lóc cóc học đòi các nhà khác lập website,lấy tên miền,tạo các ứng dụng widget đến cận đui cả mắt ... chập chững hoàn thiện từng chút từng chút một... Những bài viết đầu,và cả những tháng đầu,nếu mọi người có thời gian đọc lại,có thể sẽ có ai đó chê về câu từ cũng như chủ đề viết của bọn tớ.Nhưng đó là một phần của kỷ niệm,một phần của những sự kiện.Và nếu như thật sự tồi quá thì góp ý vào nha.. tớ sẽ check lại cho câu vặn nuột nà hơn. :) hì


                      
         Hôm nay Q đọc lại mà thấy hài quá.Nhất là phần comment phía dưới.Nơi độ phũ phàng đến từ các chuyên gia chém gió Tùng cò và Bắc đại bàng.Nhiều khi lâu lâu không đọc,vào check lại cũng không nhịn được cười.Mọi người vào blog.. ngày xưa ,tớ vẫn nhớ:" bắt đầu check bài mới--> đọc các mục đầu dòng và lao vào chém.. ".Không cần biết cuộc đời có tươi đẹp cỡ nào.Cứ vào là khuấy động nhịp sống đủ kiểu lên.Một ngày check bài không biết bao nhiêu lần.Vui lắm ý. Heeee ..Cũng bởi vì Blog không ưu tiên viết những status ngắn,hoặc những bài cụt quá ,ít người đọc.Nên Fb cũng được ưu tiên hơn....
       Tình hình là thế thôi nhỉ,đảo qua tình hình xuất giá là cuối năm ngoái có Hà, Thương cận,Luyện theo gót chị em đi lấy chồng và đầu năm nay chia tay thêm bạn Vinh... tèn ten.. sắp tới khả năng có bạn Loan (đã chụp ảnh cưới).... Joney Quest


07 March 2014

Mừng ngày mồng 8-3

Gửi tặng những thành viên nữ yêu quý của lớp những cánh hồng lung linh nhất... xuyên suốt lịch sử blog... các bạn nữ giờ đã thành gia lập thất hết rồi chúc các bạn luôn hạnh phúc... còn lại một số bạn thì cũng chúc sớm được ý chung nhân... Heeeeee















03 December 2013

Thông báo về bài viết bị mất

Hiện tại những bài viết về tag : Ảnh của lớp do tớ up lên host: Upanh.com đều đã mất ...
Các bạn lưu ý,nếu là các bài viết - báo ảnh thì hãy upload trực tiếp lên Blog hoặc Google ,photobucket,Flickr và một số host ảnh khác .... Những trang này đều có tốc độ load ổn định và không dễ dàng bị xóa.

Có thời gian t sẽ tìm và up lại ảnh ngày xưa.... hoặc các thành viên viết bài ấy sẽ tự sửa lại nhé... Nói chung là kỷ niệm những ngày thơ ngây chập chững vào đời mà...  Phải lưu giữ chứ ... heeeee
Hi vọng mọi người có một ngày tốt đẹp và tăng cường đi ăn chơi nhảy múa trong thời gian tới...
Hen gặp lại, À Cho hỏi là hôm 20-11 vừa r có ai đi thăm thầy cô không
@ bạn Hà cho cái ý kiến về khoản này nhá

01 December 2013

bài viết thứ 2 của năm :D

xem lại danh mục bài viết thì mình mới thấy là tháng 3 vừa rồi mình cũng đảo qua blog và đặt gạch vài chữ ^^ sáng nay đọc cái entry của bạn Tùng và lời nhắn gửi của mấy bạn mà lại muốn đăng nhập và kể lể chuyện ngày nay ...
đã qua lâu lắm rồi những năm học sinh 2004-2007.
cũng hết thời sinh viên đc 1 vài năm ...
ngoảnh lại thấy thời gian trôi nhanh quá, thời sinh viên thì ngồi tiếc nhớ tuổi học sinh, còn bây giờ tiếc cả 1 quãng đường đời đã qua gắn bó với nghiệp sách vở, bạn bè các cấp. để bây giờ mà ngồi kể lể chuyện xưa thì nhiều, thì dài lắm. có lẽ hôm nay mình chỉ khắc họa 1 vài nét hiện tại. về bản thân, về bạn bè. cũng chẳng còn cái thời ăn bỏng ngô, uống cô ca cô la mà ngồi bay bổng, lãng mạn ru ngủ từng câu từng chữ. thế nên đã viết là tả thực trần trùi trụi luôn thôi ^^
- lớp mình tính đến thời điểm này và từ giờ đến cuối năm luôn nhắc nhiều đến wedding, đến việc bầu bí và baby của các gia đình. bên cạnh đó cũng một cơ số bạn đã có đôi có cặp nhưng chưa thấy lên menu cỗ cưới ^^ còn lại thì vẫn cứ độc thân vui vẻ. Đánh giá chung là tương đối ổn :P
- công việc thì một cơ số bạn đi nước ngoài, đã, đang và sẽ. người ở lại thì hầu hết đều có việc làm, có tiền tiêu :D
- việc tụ tập, đàn đúm và họp lớp thì từ năm ngoái đến năm nay các nhóm thường xuyên oánh lẻ ^^ tiêu biểu như nhóm các bạn Nam ở Cẩm Điền, các bạn Nữ ở Lai Cách. hoạt động rất có tổ chức, thường lệ và hiệu quả. tuy ko thể tập trung đông đủ đc cả lớp nhưng việc các nhóm duy trì tình cảm như thế luôn là dấu hiệu đoàn kết khả quan cho mọi họat động sau này của tập thể. nếu có cơ hội, thời gian hợp lý thì việc họp lớp của 5, 10 năm nữa vẫn cứ là ok :D hiiii
.....
một lần nữa chân thành cảm ơn bạn Quyết đã tạo lập, duy trì và quản lý blog bim bim này trong suốt những năm vừa qua cho tập thể lớp ! tớ và mọi người luôn ủng hộ và luôn mang tinh thần xây dựng cao. có thể ko đc như thời đi học nhưng như Tùng nói là chúng tớ nhất định sẽ luôn dõi theo đến khi google đóng cửa :D hii
chúc các bạn những ngày cuối năm vui vẻ, thành công, hạnh phúc !
p/s : lên chương trình tất niên, giao thừa, chúc tết và khai xuân 2014 dần đi thôi bà con ơi !!!! ^.^

30 November 2013

Đừng xóa nó đi nhé! để là một kỉ niệm đẹp!

Lạ phải không? Tự dưng lại lôi đâu ra được cái trang này! có thể nó đã rất lâu rồi không có người vào! chẳng cần nhìn cũng biết cái trang này đã bị lãng quên đi rồi!nó giống như những kỉ niệm của lớp chúng ta về nhau vậy! cũng chỉ thoáng một vài giây trong cuộc đời thôi! tự dưng hôm nay chẳng biết làm gì thì lại gõ google, mà tuyệt với sao vẫn còn trang blog này mới hay chứ! but mà phải gõ trên google.com bim bim c2 mới tim đc! hehe
Thời gian qua nhanh thật đấy! thoáng cái mà cũng 6 7 năm rồi nhỉ. Kỉ niệm tuổi học trò lúc còn lúc không. Nhưng nhớ lại những ngày cấp 3 vui vẻ vẫn thoảng một nụ cười mỉm. Mình chẳng viết bài trên nay bao h. Lúc blog này sôi nổi thì toàn Hà, Quyết, Thúy... viết thì phải. Mình chỉ comment thôi!
Bây h cũng chẳng ai vào đây nữa! Hà thì cũng lấy chồng rồi. Phải nói là nó rất hạnh phúc khi thấy lúc nào cũng vui tươi và người chồng tâm lý. Chúc Hà hạnh phúc nhé. Hôm cưới tớ có việc đột xuất nên ko đi đưa dâu đc. Tớ xai. nếu gặp nhau tớ sẽ mời kem !^^
Chủ yếu tại mình ở HN nên cũng ít về! những sẽ cố gắng không quên bạn bè. Như hôm sinh nhật Vinh không về đc! hôm về đã trả nợ bằng một bữa sáng 30K ^^
Quyết dạo này mình cũng it gặp. Những nhìn Quyết trưởng thành hơn mình nhiều. Có lẽ nó sẽ lấy vợ trước mình...haha. Bắc nữa..cuộc sống lớn lên không còn hôn nhiên như ngày còn cấp 3 nữa! chúc bạn bên đất khách thuận buồm xuôi gió...về quê mua qua cho tao.
Thấy bảo Trường cũng sắp đi nc rồi! lớp mình được mấy ông sôi nổi thì đi hết! ở nhà chẳng còn ai...tết năm nay ai uống rượu với mình nhỉ ^^.
...liên miên tẹo thôi!chủ yếu mình muốn blog này cứ mãi thế này nhé! Quyết đừng vì không ai vào mà xóa nhé! để lâu lâu biết đâu hôm nào mình lại vào đọc! hehe.(trừ khi google xóa thì phải chịu)

22 March 2013

~*Kỷ niệm ơi…một thời khờ dại đã đi qua…*~

~*Kỷ niệm ơi…một thời khờ dại đã đi qua…*~


Hãy cho ta thỉnh thoảng nhớ về mi, để xoa dịu lòng ta trong những cơn giông sớm, để ta uống tràn quá khứ ngày nào, nhâm nhi thứ hạnh phúc thời thơ bé, chỉ có mi là mãi mãi đẹp, với nụ cười bé dại, với hạnh phúc ngô nghê chưa vướng bụi đời.
Thủa thơ ngây, thủa tôi yêu ngây thơ đơn giản, thủa trái tim tự mình bước không vướng sợi dây dàn buộc có tên "ý trí" thủa những cô bé cậu bé với nụ cười luôn nở rực trên môi, với những yêu thương nhẹ nhàng, man mác với những ước mơ lấp lánh tự bong bóng long lanh sắc cầu vồng.
Trong góc sâu thẳm của trái tim mình, mỗi người đều có một phần sâu phẳng lặng, bình yên. Thủa ban đầu đó đã đi qua với bao kỷ niệm buồn vui, với những mùa hạ mướp vàng sông trưa nơi bến quê chan nắng dịu dàng, những con chuồn chuồn ớt đỏ rực bay rờn trên bờ giậu tường vi, rồi cánh diều mang theo cả mảnh hồn làng vi vút trên bầu trời lộng gió… Bạn đã bao giờ chạy chân trần trên cỏ và lắng nghe tiếng cười mình oà tan vào sương ướt, tiếng cười khiến những bông hoa xấu hổ dịu dàng cũng phải tròn mắt ngạc nhiên, “tiếng cười trong như pha lê không chút gợn, chỉ tuổi mình mới có mà thôi! Tiếng cười cho trời biếc xanh hơn và hoa tươi thắm hơn”…
Ai cũng có một tuổi thơ, một thời hạnh phúc trẻ dại với những rung động ngây thơ, chỉ vì một nụ cười, một cơn gió thoảng quấn tóc ai đó, tình đầu thuần khiết trong sáng nào mấy ai giữ được, những mối tình khờ dại ngây thơ ngày ấy hãy cùng tôi viết về nó, dù đó là cậu bé hàng xóm, cùng chung lớp mẫu giáo luôn hào hiệp ăn hết bữa trưa giúp bạn, hay cô bạn lớp bên bạn luôn lén nhìn nhưng chưa một lần dám thổ lộ …
                                                                                                                kites.vn