04 October 2012

KHI NÀO PHỤ NỮ NÊN LẤY CHỒNG?

ời chút chơi nhé............. đừng có nghiêm trọng nha....
..
.
.
.
.
..
♥ Lúc phụ nữ 16 tuổi, nhất định không được lấy chồng vì lấy ai kẻ đó sẽ vào tù.

♥ Khi 17 tuổi, phụ nữ đừng lo lấy chồng mà nên lo tìm trâu để bẻ gãy sừng, mặc dù sừng bẻ xong chả biết dùng làm gì.

...♥ Lúc 18 tuổi, phụ nữ được gọi là teen. Teen phải nhanh chóng trở thành hot girl chứ chớ dại hot chồng.

♥ Khi 19 tuổi, phụ nữ thường xem phim truyền hình Hàn Quốc và phát hiện ra những ông chồng sau này đều bị ung thư. Vậy lấy làm chi cho mệt.

♥ 20 tuổi, không xem phim Hàn Quốc nữa mà xem phim Mỹ. Phát hiện ra chồng phần lớn là tội phạm. Lấy sẽ ra tòa.

♥ 21 tuổi chả xem phim Hàn, chả xem phim Mỹ mà xem phim Việt Nam. Bàng hoàng khi phát hiện ra lấy chồng nghĩa là sẽ có mẹ chồng. Mà mẹ chồng luôn luôn gian ác.

♥ 22 tuổi, băn khoăn giữa chồng dễ thương và chồng đẹp trai. Cuối cùng không lấy ai cả.

♥ 23 tuổi mê một chàng trai hát hay. Lúc sắp cưới mới ngã ngửa người khi biết phần lớn chàng hát nhép. Thế là hủy bỏ hôn nhân.

♥ 24 tuổi yêu một chàng trai thông minh. Sắp cưới thì dừng lại, tự hỏi tại sao thông minh mà nghèo.

♥ 25 tuổi yêu một chàng trai là con ông lớn. Sắp cưới thì tạm hoãn khi biết bạn mình yêu được một anh con ông lớn hơn.

♥ 26 tuổi chả quen ai cả. Ngồi nhớ lại những mối tình học trò. Tự an ủi là tình học trò chả bao giờ thành công.

♥ 26 tuổi rưỡi ngồi nhớ lại những mối tình sinh viên. Toát mồ hôi vì hồi đó suýt nữa sống thử.

♥ 27 tuổi quen một anh hiền lành, gia giáo, con nhà tử tế. Định cưới thì ngần ngừ vì anh ấy không có nhà. Đó là chưa kể mấy lần đi phụ dâu cho đứa bạn, thấy cô dâu sau đám cưới đếm phong bì thường khóc.

♥ 28 tuổi cương quyết lấy chồng. Nhưng đi đâu cũng gặp những đàn ông cương quyết không lấy vợ.

♥ 29 tuổi gặp anh này thì chê già quá, gặp anh kia thì kêu trẻ quá. Những anh chấp nhận được thì có vợ rồi.

♥ 30 tuổi quyết tâm gặp ai cũng lấy. Nhưng ai cũng bảo chỉ muốn làm bạn thôi, đừng vội vàng tiến xa hơn.

♥ 31 tuổi tuyên bố hạnh phúc khi độc thân, sung sướng khi thấy bạn bè ly dị. Cười nhếch mép khi gặp những bạn trai gầy ốm ngày xưa.

♥ 32 tuổi đi du lịch, học ngoại ngữ, xách cặp da. Nói tới nhân loại, đến thế giới, đến cải cách xã hội. Không nói tới chồng.

♥ 33 tuổi lên chức trưởng phòng. Nhìn đàn ông nghiêm khắc. Cáu gắt với mùi thuốc lá, mùi rượu. Thích kem dưỡng da. Thích nghe nhạc Trịnh. Không thích đàn ông.

♥ 34 tuổi. Ngồi bar một mình. Hút thuốc. Tự trả tiền rượu. Gặp đàn ông cười khẩy. Khuyên bạn bè ly dị chứ đừng chịu đựng.

♥ 35 tuổi. Đi thẩm mỹ viện. Đẹp như hồi 18 tuổi. Yêu các chàng trai tuổi teen.

27 September 2012

Tình Yêu Ngây Thơ Của Chúng Mình

Ck ơi, đang ở đâu thế?"

Anh rep nhanh lắm, hình như đang cầm điện thoại.

"Anh đang ở nhà".
...

Ở nhà, chẳng phải hôm nay anh bảo có chết cũng đến đón em sao? Điện thoại trong ngăn bàn lại rung.

"Hôm nay chắc là không đến được. Mưa quá, anh đang ốm. Xin lỗi vợ yêu nhé:*".

Vừa mới lo anh bị ốm, bây giờ chỉ muốn anh chết luôn ở nhà với cái máy tính chết tiệt ấy. Giận anh luôn. Em nhắn lại cho anh 1 cái tin thờ ơ.

"Ờ, tí về với bạn cũng được."

Nhét điện thoại vào cặp, em bực mình

Rầm!!!

"Xe ôm không em ơi?"

Em ngẩng đầu, nhìn cái mặt toe toét của anh chỉ muốn vặn cổ anh 180 độ để không phải nhìn thấy cái bản mặt đáng ghét ấy nữa.

"Ôm có mất tiền không?"

"Không, ôm chỉ mất "ôm" thôi".

Anh lại nhăn răng cười. Em lườm anh 1 cái rồi cụp ô, hậm hực trèo lên xe. Anh vẫn đứng im không chịu nổ máy.

"Sao không đi?"

"Em không che làm sao anh đi được. Sắp ướt hết cả người rồi."

"Lắm chuyện!"

Em vòng tay qua bụng anh che ô. Anh nổ máy.

"Vợ ơi..."

Cái giọng ngọt xớt nghe thấy ghét.

"Gì?"

"Giận anh à?"

"Không."

"Sao lạnh lùng thế?"

"Đang bực mình."

"Thế mà em bảo không giận."

"Vì tưởng bị 1 thằng tâm thần bỏ bom nên mới thế."

Em cười cười.

"Ơ, thằng nào bị tâm thần ý nhỉ."

Anh giả vờ ngơ ngác, nói mình mà cứ như nói người khác.

"Vì nó bảo không đến nhưng cuối cùng lại mò đến. Không tâm thần thì là gì?"

"Không phải tâm thần. Tại nó thương vợ nó quá, không nỡ để vợ nó đi bộ về nên mới phải mò đến chứ sao. Em không hiểu tình yêu cao cả của nó à?"

"Xì, vâng, cao và rất xa."

Em xì 1 tiếng. Đồ lẻo mép.

"Thế giờ hết giận chưa?"

"Chưa."

"Làm gì mới hết giận?"

"Im đi, đừng nói nữa thì hết giận."

Thật ra em chẳng giận tí nào, vui là đằng khác. Vì anh vẫn đến đón em. Nhưng em vẫn cố tình làm khó anh. Ai bảo tự dưng kiếm chuyện.

"Thế thì em ôm chặt anh vào rồi anh không nói nữa."

"Này, ai là người ra điều kiện đấy?"

"Em mà, nhưng ôm đi, anh lạnh lắm."

"Không."

"Không ôm anh lảm nhảm tiếp đấy."

Em chào thua. Cái gì chứ cái trò võ mồm này thì anh là số 1. Em đành ngồi sát vào, ôm chặt hơn.

"Đấy, ngoan thế cơ mà. Vợ anh có khác."

"Muốn ăn đòn à, có im đi không?" - Em dọa.

"Rồi rồi, anh im."

Em im lặng, tựa cằm vào vai anh. Anh khẽ ngâm nga 1 đoạn trong bài Until You của Shayne Ward. Em không biết hát, toàn nghe anh hát nên thuộc đúng 1 câu.

"Baby, nobody, nobody, until you~".

Trời vẫn mưa không thương tiếc, em bỗng dưng ghét ông trời, sao mà khóc nhiều thế. Cái áo khoác anh mặc ướt nhẹp, em hạ thấp ô xuống, anh lại nâng lên.

"Giơ cao lên vợ, không 2 đứa cắm răng vào đường bây giờ."

"Mưa to, ướt hết áo rồi kìa."

"Không sao, đằng nào anh cũng chưa tắm."

"Đồ ở bẩn!"

Em mắng yêu, anh lại bắt đầu hát.

"It feels like nobody ever knew me until you knew me.

Feels like nobody ever loved me until you loved me.

Feels like nobody ever touched me until you touched me.

Baby, nobody, nobody, until you."

Thương anh lắm, em cố gắng che ô cẩn thận, hạn chế tối đa nước vào người anh. Tay mỏi nhừ, nhưng sợ anh cảm thêm nên em vẫn cố. Tự nhiên ghét trời mưa thế không biết.

Về đến nhà, em xuống xe, chạy vào nhà lấy áo mưa cho anh. Người đâu ra mà hâm thế không biết, đang ốm mà vác xe đi xe máy. Anh mặc áo mưa xong, ngoắc ngoắc ngoán tay gọi em. Em lại gần, anh lại kiss trộm. Nhớ hồi mới yêu nhau, bị anh kiss trộm là mặt đỏ như quả gấc. Lâu lâu cũng quen rồi, không thèm đỏ mặt, hôm nào hứng là túm anh kiss lại nữa. Nhưng hôm nay nhìn anh như con vịt trong cái áo mưa vàng chóe nên "tạm tha". Anh cười toe.

"Về nhá!"

"Ờ về đi"

"Tối không được mơ về anh nhá!"

"Ờ biết rồi."

"Ngủ ngon nhá!".

"Có biến ngay không thì bảo!"

"Rồi rồi anh biến đây, vợ yêu vào đi nhé!"

Em nhìn theo cái "con vịt vàng chóe" khuất sau ngã rẽ, tủm tỉm cười. Tất nhiên, em sẽ không mơ về anh đâu. Vì cái triết lì ngược đời của anh, nếu em mơ về anh thì cả đêm ấy anh sẽ mất ngủ vì nhớ em. Đúng là ngược đời .

Tính ra, em với anh yêu nhau được 2 năm rồi nhỉ. Thiếu 8 tháng nữa là tròn 2 năm =)). Có người yêu bằng tuổi, thú vị thật. Em "quen" anh từ cái hồi mà 2 đứa còn lóc cóc đạp xe 3 bánh, cho đến khi lên cấp II, anh vi vu xe điện còn em - chúa lười - đi bộ cho "thân thiện với môi trường". Rồi lên cấp 3, anh lượn lờ khắp nơi với cái xe mang biển HB, còn em thì vẫn trung thủy với đi bộ.

Lớp 10, đứa nào cũng ngơ ngơ không biết gì. Đầu năm mới vào lớp, ai cũng tưởng em với anh là người yêu, đi đâu cũng dính lấy nhau. Rồi anh cũng dần chơi thân với bọn con trai, chẳng biết bọn nó đầu độc anh cái gì về "màn tỏ tình lãng mạn" mà vào 1 cái ngày lạnh chết cha chết mẹ, anh lôi em lên Sa Pa để . . . tỏ tình cho lãng mạn. Cái kiểu tỏ tình của anh, đúng là có 1-0-2. Đi hơn 30 cây số, rồi hì hục leo Hàm Rồng để nhận được câu tỏ tình siêu vớ vẩn của anh.

"Mày có muốn lúc nào cũng có người đưa đi đón về không?"

Em thở không ra hơi, ngồi phịch xuống đất, dựa vào lan can trên Sân Mây.

"Có chứ sao không."

"Thế mày yêu tao đi, rồi tao đưa đi đón về."

Em tu ừng ực chai C2, mệt gần chết, yêu đương cái gì.

"Ờ tao yêu mày lắm."

"Con điên kia, tao nói nghiêm túc đấy!"

Mắt anh bỗng "nghiêm trọng". Em hơi ngạc nhiên nhìn anh, rồi bật cười, vỗ vai anh.

"Thằng dở hơi này, có ai tỏ tình mà xưng "mày" "tao" không? Thôi *** đùa nữa, tao mệt lắm rồi. Tự nhiên lôi tao lên đây, mệt chết đi được."

"Mày điên à? Tao nói tao yêu mày. Đấy, tao tỏ tình đấy. À không, anh yêu em."

Anh tự dưng gào toáng lên, mấy khách du lịch quanh đấy cũng quay ra nhìn, có người còn tủm tỉm cười nhìn em. Xấu hổ, em kéo tay áo anh, thấp giọng.

"Rồi rồi, nói bé thôi, người ta nhìn."

Anh ngồi xổm xuống nhìn anh, cái mặt te tởn thường ngày biến đâu mất, trông anh nghiêm túc thấy lạ.

"Thế có đồng ý không?"

"Thật hay đùa thế?"

"Thật!" - Anh trả lời chắc nịch.

"Cho thời gian suy nghĩ, trả lời sau." - Em kiếm cớ thoái thác.

"Nói luôn, không phải đánh bàn lùi."

Âm mưu của em, lúc nào cũng bị anh lật tẩy, còn chưa biết trả lời thế nào, anh đã bồi thêm 1 câu vô cùng bá đạo.

"Không đồng ý thì đi bộ về nhà nhé!"

Em tròn mắt nhìn anh, trong đầu không ngừng thắc mắc "Thằng cha này hôm nay đầu óc có vẫn đề à?".

"Có đồng ý không?"

Anh dí sát mặt vào, em giật mình lùi ra xa.

"Đang nghĩ."

"Nghĩ ngợi gì, gật hoặc lắc thôi."

"Từ từ mới nghĩ được chứ!"

Em mếu máo nhìn anh. Em đang nghĩ thật mà. Em sợ cho đi, sợ trao tình cảm mà không được đáp lại, vì thế, em chưa bao giờ đụng đến chuyện yêu đương. Nhưng giờ, anh - thằng bạn thân từ bé - tỏ tình với em, em vừa muốn đồng ý, lại vừa muốn từ chối.

"Đếm từ 1 đến 3, không có đáp án thì có đồng ý cũng đi bộ về nhé!"

Em im re. Ai chứ anh đã nói thì hoàn toàn có thể.

"1"

"2"

"2 rưỡi"

"2 phẩy 6"

"2 phẩy 7"

Anh nhìn em dò xét. Nghĩ lại thấy buồn cười, nếu lúc ấy anh đếm hẳn "1,2,3" chắc bây giờ em với anh vẫn mày tao bốp chát.

"2 phẩy 8"

"2 phẩy 85 . . . *** nói nữa, không đồng ý thì thôi! Đi về."

Anh đứng bật dậy, chẳng hiểu sao lúc ấy phản xạ đầu tiên của em là túm tay anh kéo lại rồi gật đầu lia lịa. Em cũng muốn thử, yêu - là như thế nào.

Anh cười toe toét, ngồi thụp xuống.

"Đồng ý rồi nhá, yêu thật đấy!"

"Ừ ừ, cho tao về được chưa."

Cái mặt đang toe toét, tự nhiên trợn tròn mắt với em.

"Tao với anh, gọi bằng anh."

"Điên à, bằng tuổi mà bắt gọi bằng anh."

"Muốn cuốc bộ về à?"

"Không."

"Thế thì gọi bằng anh."

"Không."

"Chán sống à?"

"Không."

Anh bực mình, nhăn mặt.

"Mày bị ngộ từ "Không" à?"

Nhìn anh cáu, em bỗng bật cười.

"Ừ."

Anh lầm bầm cái gì đó rồi lấy máy ảnh ra, ngồi sán vào em.

"Làm gì thế?"

"Chụp ảnh kỉ niệm."

"Kỉ niệm cái gì?"

"Kỉ niệm ngày yêu nhau: 27 tháng 11 năm 2010."

"Không chụp, đang bơ phờ."

Anh mặc kệ, vẫn sán vào. Môi anh chạm vào má em, tự nhien nóng ran mặt. Em mệt không thèm chấp, quay mặt nhìn ra chỗ khác.

Tách.

Tiếng máy ảnh, em quay đầu lại, anh đang xem ảnh, cái mặt gian không chịu được.

"Người yêu ơi, lấy ảnh này làm ảnh cưới của vợ chồng mình nhé!"

Em giật lấy máy ảnh, há hốc ồm. Anh thì đẹp rồi, không phải nói. Còn em thì : tóc tai bù xù, mặt mũi trắng bệch vì lạnh, người như con gấu nhồi bông.... Tóm lại, trông em cực kì tàn tạ. Đang định bấm nút xóa anh đã giật lại.

"Không được xóa, ảnh cưới mà!"

"Cưới xin cái gì, xóa đi. Trông như con ngộ."

Anh đứng dậy, giơ cao máy ảnh.

"Không được, ảnh đầu tiên kiss nhau đấy."

"Kiss nhau hồi nào, chạm má thôi, xóa đi chụp cái khác."

Anh cười gian.

"Chụp cái khác nhé!"

Nói xong đã chạy biến đến chỗ 1 ông Tây gần đấy. Em siêu ngu Tiếng Anh, còn anh thì siêu giỏi. Anh liến thoắng cái gì đó với ông Tây, ông Tây cười cười "Ok!".

Anh chạy lại khoác vai em.

"Chụp thôi."

"Bây giờ à?"

"Ừ."

Đành thế, em cào cào lại tóc, nhìn vào ống kính.

"1, 2, 3!"

Tách!

Đơ. Cứng đơ.

Lần đầu tiên trong 16 năm trời vật lộn mới biết thế nào là kiss. Nụ hôn đầu tiên của em ở 1 nơi vô cùng lãng mạn mà biết bao cô gái mơ ước. Nhưng ngại sắp chết, chỉ muốn tìm 1 cái lỗ để chui xuống đất. Bức ảnh thứ 2 từ khi chúng ta bắt đầu yêu nhau, chỉ thấy mỗi cái đầu "đầy tóc" của anh và cái mắt "tròn không thể tròn hơn nữa" của em.

Lúc về, vào zing thấy có mấy thông báo "Henry đã tag bạn vào 1 ảnh". Em click vào xem, suýt thì ngã ngửa. Vội vàng vơ lấy cái điện thoại, tra tấn bàn phím bằng số điện thoại của anh.

"Gì thế người yêu? Mới xa anh 1 tí đã nhớ rồi à?"

"Thằng kia, mày chán sống rồi à? Tháo hết ảnh trên zing xuống!"

"Ơ anh đang tắm chẳng nghe thấy gì, thôi nhá!"

Anh cúp máy nhanh chóng. Em gọi lại, trong điện thoại vang lên giọng nói vô cùng đầm ấm và thân thiện : "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau."

Em ném cái điện thoại xuống giường, hậm hực quay ra nhìn màn hình. Bỏ qua cái comment trêu chọc của bạn bè, em nhìn chằm chằm vào mấy bức ảnh, bất giác nở nụ cười. Down hết chỗ ảnh về, em tắt máy rồi trèo lên giường. Thật ra, đêm ấy em không nggủ được .

+++

Lần đầu tiên cãi nhau, vì 1 cái lí do hết sức vớ vẩn.

Hôm ấy em được nghỉ học, mấy đứa bạn trong lớp học thêm rủ nhau đi chơi. Anh nhắn tin rủ đi đánh lẻ, em không đi. 2 đứa nói qua nói lại, tự nhiên anh im re. Em thắc mắc, không biết anh đang nghĩ gì, chị gái gọi điện.

"Mày về nhanh lên, thằng Thảo nó nhắn tin cho mẹ bảo mày bỏ học đi chơi kìa."

Em nổi xung, gọi điện cho anh.

Lần đầu tiên cãi nhau, vì 1 cái lí do cực cực cực kì trẻ con. Lúc ấy em giận lắm. Anh cũng giận. Anh quát.

"*** về thì thôi, *** yêu đương gì nữa."

"Ờ, tao *** thèm."

"Biến ****** đi!"

"Sao mày không biến mà tao phải biến? Mày bố đời với ai thế?"

Em dập máy. Anh gọi lại, em tháo pin luôn. Cho anh thử cảm giác "Thuê bao quý khách vừa gọi không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau" là như thế nào.

Thế là chia tay. Nhưng chẳng được bao lâu, sáng hôm sau anh lại mò đến đón em. Em làm mặt lạnh với anh, anh cười cười.

"Vợ ơi, lên xe đi học."

"Hôm qua đứa nào bảo *** yêu đương gì nữa cơ mà."

"Ơ thằng nào bảo ấy nhể?"

Em ghét cái kiểu làm như không có chuyện gì của anh.

"Thằng nào thằng ấy tự hiểu."

"Thôi mà vợ, anh xin lỗi mà."

Em mặc kệ anh hạ mình xin lỗi, "hiên ngang" đi xe ôm đi học. Anh kè kè đi đằng sau, em bảo ông xe ôm.

"Bác ơi, có thằng nào cứ đi sau mình ấy ạ."

Ông xe ôm ngoái lại, nhìn anh quát.

"Thằng kia, đi thì đi nhanh lên, bám *** tao làm gì?"

Anh trợn tròn mắt nhìn, nhưng không nói gì, vẫn kè kè đi sau. Ông xe ôm bực mình phóng nhanh, anh đuổi theo. Cuối cùng cũng đến cổng trường, em xuống xe định trả tiền, anh đã đưa tiền luôn. Ông xe ôm lườm lườm anh, rồi cũng đi. Em bật cười, mặt anh ngắn tũn.

"Tự nhiên bị ăn ****."

"Cho chết!"

Anh lại toét mồm.

"Vợ ơi, hết giận nhá!"

Em vẫn cười, đi thẳng vào trường.

Thế là chúng mình làm lành. Giận nhau, cãi nhau, đòi chia tay như cơm bữa. Hiện tại, "kỉ lục" chia tay của bọn mình đã "chạm mức" 1 tuần =)).

Có người yêu bằng tuổi, nhiều cái thích.

Ví dụ : Đi học cùng nhau, ăn sáng cùng nhau, làm bài tập hộ nhau, chép phạt hộ nhau, . . .

Cãi nhau nhiều, nhưng làm lành nhanh thôi.

Em với anh, thỉnh thoảng lại mày tao bốp chát. Phải nói là : Anh trẻ con kinh khủng.

07 June 2012

cắp balo lên và du lịch nào

Như đã hứa với con gái Phương,hì ta thu xếp thời gian và chọn cái ngày.... mưa  tầm tã :(( .. để lên du lịch.... cuộc đời thật lắm những bất công...
hì... hành trang trên con đường đi phúc yên thật đơn giản, 2 con điện thoại 1 cái máy nghe nhạc 1 cái ô... hết. hì hục từ 8h sáng đi loanh quanh luẩn quẩn thu xếp những thứ linh tinh.. chính thức 8h50 ta lên đường ra Mỹ đình... haha .. ra đấy cũng mỏi mòn ngồi chờ ông xe khách ...:(( mãi ông ấy mới đi..... trời thì nắng nóng như thiêu như đốt ấy ..xe lại ko điều hòa đã có lúc nản muốn quay về.... hehe cuối cùng sau 1 trận mưa mồ hôi tàm tã...xe cũng xuất phát...11h45 ta cập bến phúc yên.... :))
   Ăn bữa cơm ngon lành vs con gái .... 3h chiều ta cũng đi học như ai .. lên lớp học chính trị cùng con gái... hài quá.. mình cũng nhí nhố lắm cơ... ra quen biết được 2 em Hằng,em Liên,dạo quanh các nhà học... các khuôn viên nho nhỏ... hì.....
Đến hơn 5h,cái vụ này mới khủng khiếp đây,lúc đầu mình cứ tưởng sướng... hóa ra là cũng khổ như ai :(( .. mệt ko chịu được ý... Phương gợi ý ra hồ Đại Lải,thế là mình hí hửng đòi đi... ôi trời có 6km thôi nhưng mà con đường ở đó thật là tuyệt,đường rất đẹp nhé... leo được đủ các tầng dốc .. ^ ^ lần đầu tiên mình đạp xe đạp leo lên những con dốc như thế (lại còn sợ mưa nữa mang mỗi bộ quần áo,Phương thì không mang ô ... huhu...đểu thế đấy).. con dốc nối tiếp con dốc ..thế mới khiếp chứ... :)) nhưng mình cũng được ngắm nhưng ngôi nhà hay lắm nhé... ở đó có đồi có núi nhưng mà nhà ko hề kém tí nào... chỉ thưa 1 chút thôi,thấp thoáng xen kẽ là những ngôi nhà thật đẹp...mình nhìn là thik (được cái là bọn muỗi ở đấy nó ghét mình hay sao ấy ... nó đốt liên hồi á..sưng hết cả chân ).. hì cuộc hành trình lại tiếp tục... hic đến hồ Đại Lải .. (ở Phúc Yên Vĩnh Phúc nhé cách sư phạm hanoi 2 là 5-6 km).... có con dốc cao cao lắm lắm ý ...:(( ...
   hì cuối cùng là ta ra đến bãi tắm của hồ... nhiều người tắm .... hồ rất rộng ... giữa hồ có đảo nổi... ra đấy mất 20k tiền đi cano.... bên ấy non nước đẹp lắm... nhưng mình ko được ra thế mới đau chứ ... cuộc đời còn lắm những bất công... lát các bạn xem ảnh nhé....
  hì... nhưng hí hửng nhất là cái khoản lúc đi về... ta cứ gọi là xuống hết dốc nè dốc kia.... vui vui....đường thì tối chỉ sợ cướp đường thôi ý (run run .... 2 răng đập vào nhau lạch cạch )... heee... mình vẫn nhớ đường lắm ý... được con gái khen sướng... về đến gần nhà, 2 bố con còn hí hửng đi ra quán net chơi " Khu vườn trên mây" ... thế mới oách chư... =))
.... Chưa hết, chưa hết... cái xui còn chưa hết ... :( .. mình là thằng chơi bài kém nhất trong lịch sử loài người thì ko phải bàn cãi.. tối hôm đẹp của đẹp ngày ấy... ấy... hì mấy anh em chơi bài ... UỐNG NƯỚC... ợ ...mình nghe đã hoảng... nghe các em ấy kể cái thằng mà tuần trước nó xuống đây thăm... đã chơi 1 phát 30 cốc nước ...@@... mình cũng khởi động phát em "móng giò cho mình ngụp phát 3 cốc " .. hehe... mới đầu uống dũng mãnh lắm ấy... heee.. 3 cốc chả sao... nhưng con số ấy nó lại tăng ko ngừng .. 7 rồi 8 rồi lại 9  .. Ôi chúa ơi... thấy có đông dân cư sang chơi quá nên nhường cho mấy em ấy chỗ ưu tiên ... mình xin rút lui...hự hự.. đêm hôm ấy cứ gọi là thân thiết vs cái nhà vệ sinh lăm lắm ý.. :(
Chú ý nhé : lát có cái ảnh vs cái bình nước to to lắm ấy,.... =))
... Hôm sau ta về thủ đô gặp lại nhà mình nè.... vui vui lắm ấy... tự dưng lên xe khách lại được gặp 1 người ...sao mà giống giống đến thế làm mình ........ chuyến đi thật là thú vị... nhiều kỉ niệm nữa... Phương ko cho chụp ảnh .. nên chỉ có ảnh của Joney Quest thôi... :))


UP ảnh nào






mọi người nhìn cầu vồng nhé,mình hên lắm khi chụp cái ảnh này,có núi có đồi.










chơi bài uống nước
 

30 May 2012

Ngon - bổ - rẻ Khu vực Bách Khoa

Khu Bách Khoa là cách mà nhiều người thường gọi khu vực các phố Tạ Quang Bửu, Lê Thanh Nghị... Ở đây có cả "thế giới" đồ ăn theo đúng tiêu chí rất sinh viên: ngon, bổ, rẻ, độc đáo.

Nằm ở vị trí trung tâm Thành phố, bên cạnh "cái rốn" Ẩm thực Hà Thành – phố Bạch Mai, là nơi tập trung nhiều học sinh, sinh viên và trường học trọng điểm của Hà Nội, nên không khó hiểu vì sao Bách Khoa lại có nhiều đồ ăn đến thế. Để khám phá hết những địa điểm nơi đây, bạn sẽ phải quay lại nhiều lần. Nhưng hãy cùng điểm danh 1 số hàng quán đã rất nổi tiếng

1. Cháo trai, cháo sườn khu Bể Bơi

Nhắc đến Bách Khoa, đầu tiên, không thể không kể đến hàng Cháo trai, cháo sườn trứ danh. Vào mỗi buổi chiều, hàng cháo này đông nghẹt những khách. Về chất lượng, món cháo này không thực sự nổi bật so với cháo trai sườn Phạm Ngọc Thạch, Quán Thánh, Cửa Bắc hay ngõ Huyện...

Nhưng bù lại, chỉ với 6.000 đồng cho 1 bát cháo trai sườn đầy ắp, đã đủ để lấp đầy cái dạ dày đói, trở thành ký ức không thể nào quên của bao thế hệ học sinh nơi đây.



Địa chỉ: Nằm ở ngã 4 Tạ Quang Bửu và Lê Thanh Nghị, đối diện nhà sách Bách Khoa, mở cửa từ 3 – 6h chiều.

2. Chè bưởi, bánh xèo Nam Bộ
Trên đường Tạ Quang Bửu có 1 hàng chè và bánh xèo rất nổi tiếng, không chỉ với dân Bách Khoa mà còn thu hút thực khách ở những khu vực khác cũng đến thưởng thức. Thực đơn của quán rất phong phú, nhưng có 2 món nổi trội nhất, đúng như tên quán là: Bánh xèo và Chè bưởi.



Bánh xèo có màu vàng đặc trưng mà không 1 hàng bánh xèo nào ở Hà Nội có được. Vô tình, đã tạo nên thương hiệu Bánh xèo Bách Khoa. Chiếc bánh nhỏ xinh có lớp vỏ giòn rụm, ăn cùng chút rau sống tươi non, gói lại bằng chiếc bánh đa mỏng manh, chấm cùng thứ nước chấm chua chua, ngọt ngọt. Đơn giản vậy, mà đã quyến rũ không biết bao nhiêu người.



Ngoài món bánh chủ đạo, chè ở đây cũng đáp ứng đủ cả về chất lượng và chủng loại. Ly thập cẩm rực rỡ sắc màu hay ly chè bưởi thơm ngon, cùi bưởi giòn sánh cùng đỗ xanh trong thìa cốt dừa béo ngậy đã xua tan đi cái nóng oi bức của những ngày hè.



Địa chỉ: Bánh xèo Miền Nam, 107 Tạ Quang Bửu, mở cửa cả ngày. Giá đồng loại : 12.000 đồng cho cả bánh xèo và các loại chè.

3. Hoa quả dầm cô Thư

Nằm khuất nẻo trong con ngõ nhỏ, nếu không có sự chỉ dẫn, khách lạ có lẽ không thể biết đến sự tồn tại của 1 hàng hoa quả dầm đã có tuổi thọ hàng chục năm nay. Không có biển hiệu cụ thể, chỉ đơn giản là dòng chữ “Hoa quả dầm” để xác nhận mặt hàng kinh doanh, cùng bàn ghế đơn sở giản dị. Ấy vậy mà quán không khi nào ngơi khách.
Hoa quả dầm ở đây có đủ tất cả các loại như mít, xoài, ổi, dưa hấu, táo, chuối, dâu... trộn đều cùng nước cốt dừa tự chế. Nước cốt dừa ở đây khá đặc biệt, thơm, ngậy và sánh đặc. Hoa quả tươi nguyên.

Và giá thì vô cùng rẻ: Hoa quả dầm: 11.000 đồng, hoa quả dầm sữa chua: 14.000 đồng, mãng cầu dầm 11.000 đồng, mãng cầu dầm sữa chua. bơ dầm cùng giá: 14.000 đồng, sữa chua nếp cẩm, sữa chua đánh đá  9.000 đồng.

Tuy nhiên, quán khá hẹp mà lại luôn đông khách nên hơi khó tìm được chỗ ngồi, khách đến đây phải tự chú ý xe cộ của mình.



Địa chỉ: Ngõ 36 Lê Thanh Nghị (số 1, ngách 10/36 Lê Thanh Nghị ( vào ngõ 36 Lê Thanh Nghị rẽ trái theo đường chính, rồi rẽ phải ở chỗ rẽ đầu tiên. Khi đi vào, bạn nhìn lên sẽ thấy biển Bi Boutique là đúng). Quán mở từ 9h - 19h30.

4. Quẩy rán, bánh tiêu Tạ Quang Bửu

Nằm ngay đối diện với hàng bánh xèo chè bưởi là một hàng quẩy rán lâu năm, lâu đến độ học sinh ở đây truyền miệng “Chưa ăn quẩy chưa đến Bách Khoa”. Từng chiếc quẩy vàng ươm, nóng hổi, phồng xốp đi cùng với nước chấm đủ vị chua cay mặn ngọt, thêm chút đu đủ xanh thái mỏng ngâm đường, dấm, ớt giòn rụm chính là món quà khoái khẩu trong những ngày tiết trời man mát, se se lạnh hay những đêm hè gió thổi hiu hiu.



Giá cho 1 đĩa quẩy 10 chiếc là 15.000đ.

5. Doner Kebap trường Thăng Long:

Và quả thật là thiếu sót khi nhắc đến Bách Khoa mà không nhắc đến “phố Bánh mỳ Doner Kebap” ở trước cổng trường THPT Thăng Long trên phố Tạ Quang Bửu. Chỉ trên quãng đường 100m mà có đến cả chục hàng Doner Kebap san sát, thi nhau tỏa ra thứ mùi hương hấp dẫn chết người. Ngộ nhỡ trót đi qua đây vào cái lúc đói thì quả thật đúng là “cực hình”. Tuy nhiên trong số đó, hàng bánh mỳ Tuấn Mai được đánh giá cao và đông khách hơn cả.



Chất lượng nằm ở chính chiếc bánh mỳ, cùng với nguyên liệu thơm ngon trong đó. Thịt nướng thơm lừng, hơi xém một chút nhưng vô cùng đậm vị, nước sốt chua ngọt thơm ngon, cùng với xà lách, cà chua, bắp cải tím trộn dấm...



Và giá cho một chiếc bánh mỳ này giao động từ 15 – 22.000đ nhé.

Ngoài ra còn rất nhiều hàng quán khác, thỏa mãn mọi nhu cầu về ăn uống của thực khách khi đến đây như:

Hàng cháo lòng phục vụ các quý ông. Lòng non, mềm, không bị dai và đắng. Cháo thơm và ngọt lừ vị nước hầm xương và nước luộc lòng.



Hàng chè tự múc trước cổng Kí túc xá B10 Bách Khoa chỉ 10.000 đ:



Hay bún ốc, bánh đa trộn, bún bò Nam Bộ đoạn đầu Đại Cồ Việt giao Tạ Quang Bửu với mỗi bát từ 15.000 – 20.000đ. Và vô số gánh bún đậu mắm tôm ở xung quanh khu vực đã mang đến những bữa ăn ngon rẻ cho sinh viên nơi đây.