30 October 2011

halo...haloween is coming

hehe... vừa dạo qua mấy trang báo nào là bột trắng phủ đầy mặt...mặc áo skeleton... rồi...quấn giấy ăn giả danh xác ướp... Ôi sao mà ...trông cổ xưa quá nhỉ.... hì hì....
  Mình thấy đẹp nhất dịp haloween này chắc ko cái j khác ngoài mấy quả bí ngô khắc đẹp .. nhe cái miệng ra cười đầy cảm xúc... hay là cái kiểu méo miệng chỉ làm cho mình muốn tát cho nó 1 phát cho nó cân lại thành cái thằng cười...cười ... như cười đểu í... Vậy mà quên mất sáng nay mình vừa mua quả bí ngô to đùng về... nhốt nó được 1 lúc..... thế là đến trưa là lôi nó ra tùng xẻo... nghĩ lại 1 tẹo có phải là đêm nay ta lại có thứ để nghịch rồi ko... lại được dịp khắc ra khắc vào.... nhét cây nến vô cho nó có không khí... khu mình đưuọc cái nhiều chuột... đến tối tiện thể câu mấy cái con chuột chơi cho vui.... lại 1 đêm tập trận của chúng nó đây....Đấy có lẽ 1 cách đón Haloween rùng rợn nhỉ...hehe... Ở vietnam cũng vui thật.... ko có cái giá rét như ở bên Lào campuchia... à em nhầm.... như bên Anh bên Pháp.... nhưng nó có chút gì đó háo hức đến sục sôi... đến kì lạ... hì


   hì các bạn đọc 1 chút về haloween để hiểu thêm chút j đó về nó nhé... Năm nay ko biết có nên đi chơi ko nhỉ ??? ....
 
    Bạn biết Halloween là ...lễ hội ma quỷ của người phương Tây, bạn thậm chí cũng hòa mình vào lễ hội đó như một xu thế của giới trẻ, nhưng bạn có biết về “Jack o’lantern” - biểu tượng không thể thiếu của mọi mùa Halloween?
Tại Mỹ, Anh, Ailen, Scốt-len và một số nước khác trên thế giới, cứ đến tháng 10, người ta lại tưng bừng kỷ niệm lễ hội ma quỷ Halloween. Biểu tượng của lễ hội này chính là Jack o’lantern, quả bí ngô khắc hình đầu người với đủ hình thái cảm xúc - giận dữ, hài hước, ngộ nghĩnh, rùng rợn..., thêm một (vài) ngọn nến đặt ở bên trong ruột đã khoét rỗng để làm nổi bật phần điêu khắc tài ba.

“Jack o’ lantern” bắt nguồn từ tên của một người đàn ông trong truyện dân gian Ai-len, Stingy Jack. Câu chuyện kể rằng, Stingy Jack mời Quỷ xứ uống rượu nhưng lại không muốn phải trả tiền. Anh ta bàn với Quỷ xứ, bảo hắn biến thành đồng xu để mua rượu. Khi Quỷ xứ biến thành đồng xu, Jack quyết định giữ đồng xu lại trong túi, ngay cạnh một cây thánh giá bằng bạc. Cây thánh giá khiến Quỷ xứ không thể hiện nguyên hình.

Cuối cùng Jack cũng thả Quỷ xứ với điều kiện hắn không được làm phiền tới mình trong vòng 1 năm, và khi Jack chết, Quỷ xứ không được bắt linh hồn anh ta đi.

Một năm sau, Jack lại lừa Quỷ xứ leo lên cây hái táo rồi khắc hình chữ thập lên thân cây khiến Quỷ xứ không thể trèo xuống được. Chỉ đến khi Quỷ xứ hứa không tìm gặp Jack trong 10 năm tới anh ta mới chịu thả cho hắn xuống.

Theo quy luật sinh - tử, cuối cùng Jack cũng chết. Nhưng chúa trời không chịu để một nỗi ô nhục lớn như vậy lên thiên đường. Quỷ xứ giận dữ vì mấy lần bị Jack “chơi khăm”, nhưng vẫn giữ lời hứa không bắt linh hồn anh ta đi, nên cũng không đưa Jack xuống địa ngục. Quỷ xứ gửi Jack vào bóng đêm, chỉ cho anh ta duy nhất 1 hòn than đang cháy để thắp sáng. Jack khắc củ cải, khoét ruột, đặt hòn than vào đó rồi từ ấy rong chơi khắp thế gian.

Ở Ailen, Scốt-len, người ta tạo hình Jack o’ lantern bằng cách khắc hình khuôn mặt rùng rợn lên khoai tây hoặc của cải, đặt trước cửa nhà hay trên cửa sổ để xua đuổi Stingy Jack và tà ma. Khi Jack o’lantern du nhập tới Mỹ, củ cải/khoai tây được thay bằng bí ngô, bởi người ta thấy rằng loại quả này hoàn hảo cho thiết kế Jack o’lantern.

cry on my shoulder....

http://mp3.zing.vn/bai-hat/Cry-On-My-Shoulder-Super-Stars/ZWZAE9B6.html
http://mp3.zing.vn/bai-hat/Cry-On-My-Shoulder-Super-Stars/ZWZAE9B6.html
http://mp3.zing.vn/bai-hat/Cry-On-My-Shoulder-Super-Stars/ZWZAE9B6.html
http://mp3.zing.vn/bai-hat/Cry-On-My-Shoulder-Super-Stars/ZWZAE9B6.html
http://mp3.zing.vn/bai-hat/Cry-On-My-Shoulder-Super-Stars/ZWZAE9B6.html
http://mp3.zing.vn/bai-hat/Cry-On-My-Shoulder-Super-Stars/ZWZAE9B6.html
http://mp3.zing.vn/bai-hat/Cry-On-My-Shoulder-Super-Stars/ZWZAE9B6.html
..................................................................................................
 lâu ko nghe...... đã lâu lắm rồi...ko dám nghe..............
đêm qua ngủ muộn, và sáng nay lại dậy sớm.... tiếng radio từ bên phòng anh trai vọng sang bản nhạc quen thuộc. chợt thấy nao lòng................................. bài hát ấy ! nỗi buồn ấy dài quá.................. cũng qua rồi !
.......... nhưng sao hôm nay mới thấy lòng mình hình như vẫn chưa thực sự bình yên.............


....... if...... nếu..... giá như...... thì sẽ chẳng nhớ, chẳng tiếc...chẳng hoang mang............

.....................một buổi sáng đáng chết !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

29 October 2011

thông báo này thay cho giấy mời !

thân gửi toàn thể anh chị em lớp 12c2 !
tập thể lớp ta có thể nói trong suốt những năm qua từ khi ra trường đã giữ vững tinh thần đoàn kết và uống nước nhớ nguồn ! 20/11 là ngày tri ân nhà giáo VN, lớp mình đã , đang và sẽ duy trì hoạt động cùng nhau về thăm lại thầy xưa, bạn cũ nhân ngày hôm đó !
...đã là những ngày cuối tháng 10, chuẩn bị bước sang tháng 11 với niềm háo hức ,phấn khởi trên tinh thần 20/11 bất diệt, ngày hiến chương các nhà giáo iu quý ^^ bố Chương nhà ta là một trong số những người thày, người cha đáng iu đó ! mặc dù những tháng cuối năm này, các bạn đều rất hối hả và bận rộn cho lịch học, lịch thi cận kề, hay công việc mới nhận bộn bề và khắt khe về thời gian.... tuy nhiên, trên tinh thần " nguyên cán bộ lớp " ^^ tớ rất mong các bạn thu xếp để ngày 20/11 tới có thể cùng nhau về thăm thày cô và các bạn nhé ! hi. chụt chụt chụt  ^^
.................kí xờ tên : hà 34...........................................p/s : 20/11 năm nay vào chủ nhật ! ^^ hợp lý nhỉ . hi. nhớ gọi điện, nhắn tin, viết thư tổng động viên cả nhà mình hôm đó 4 phương 8 hướng nhớ về sum họp nhé !

26 October 2011

Một ngày đắm đuối vì căng thẳng !


Sáng nay đi học gặp cướp ! ông thày ác thật, môn học cóa 2 trình mà bắt cả nhóm tới đây phải vác xác đi thực tế ê chề cái mặt… toàn những gương mặt lơ ngơ thế này mà xông tới lãnh địa hội cựu chiến binh TW mà xin tài liệu viết báo cáo thu hoạch thì liệu các cụ có bực mình ko?
Họp nhóm ! chả ai í ới gì cả, mềnh lại tự vẽ vời linh tinh cái đề cương triển khai. Y như rằng bị lão thày tổng tấn công, ko đỡ được, ngậm ngùi về viết lại mai nộp. chán hẳn !
Đang ngủ trưa…mới có 1h chiều mà đã lại bị quấy nhiễu điện thoại, người quen, nhưng chẳng buồn nhấc máy. Vùi nó vào trong gối rồi cố nhắm mắt ngủ tiếp ! cả tuần nay sao mấy người lại cứ nhằm lúc mình đang ngủ trưa ngon lành mà phá đám ! chán lắm !
Ấm ức, dậy xem phim vậy ! ô hô, bộ phim vừa down về lại ko có phụ đề tiếng việt ! delete ngay lập tức ! chán quá !
Vào online tí xem cóa ai ko đc ngủ trưa như mình ko….gặp ngay chàng Long Quân, lại được dịp khoe mấy bài hát chàng mới thu âm … nghe rõ là buồn cười mà chả muốn cười !!! hôm nay tự dưng em ko có hứng thú cợt nhả với chàng…. Sao tự dưng lại trống rỗng quá thế này………..
Tằng tằng nằm co trên giường vào facebook, cũng tạm… ở đây nhiều bạn quá… thì lại xí xớn tí cho thay đổi ko khí… đang tìm được chút niềm vui thì chị gái xinh đẹp phụ trách kí túc xá gõ cửa 1 nhát rồi phi vào phòng như đột kích ! giật mình tí nữa lăn xuống đất ! chẹp chẹp………….. PHÒNG NÀY CHƯA ĐÓNG TIỀN ĐIỆN NƯỚC ! dạ dạ, bọn em đóng ngay, tại cuối tháng ai cũng hết tiền…chị thông cảm!  hic. Mới có chậm 10 ngày! Thật đáng ghét. >.< tháng này nhiều phi vụ thác loạn quá, giờ này bọn nó đi làm hết, chỉ có 3 đứa nghèo khó nhất ở nhà, hic, ko biết tìm đâu cho ra đủ 800k mà nộp @@ …… buồn cười nhể ! thế là cuống quýt lục 8 cái ví… gom góp mãi mới đủ để trưởng phòng hiên ngang phi xuống phòng tài vụ. ! hihi. Ngại thế !
ấy đấy, hôm nay đúng là cái ngày chả đâu vào đâu. . .  hơi bị chán rồi đấy ! 5h chiều, mình, Phương và Minh ngồi chống cằm ngắm nhau chơi ^^ đểu thật !
…………….. ăn chuối đê , đại hội chuối ^^ dạo này chuối rẻ thế !!!! xong rồi ta lại chơi game……….hic hic hic

25 October 2011

Là cô dâu của anh nhé!

Suốt mấy năm chơi trò “cô dâu-chú rể” lúc nào anh cũng đóng vai chú rể, còn em chưa một lần được làm cô dâu.
Em và anh không thể nói là thanh mai trúc mã nhưng đã là bạn bè từ thuở nhỏ và cùng nhau lớn lên. Câu hát “nhà nàng ở cạnh nhà tôi, cách nhau cái giậu mồng tơi xanh rờn” cũng không chính xác với nhà hai đứa nhưng đứng ở nhà anh có thể quan sát hết nhà em và ngược lại. Hai nhà gần như là đối diện nhau.

Anh và em cùng tuổi, nhưng anh đòi mẹ cho ra đời trước em mấy tháng như để yên tâm là em phải gọi anh là anh. Hàng ngày chúng ta vui đùa cùng nhau, anh dạy em đá bóng, chơi bi, em chịu hết nhưng không lần nào anh chịu cùng em chơi búp bê hay đồ hàng. Anh nói đó là mấy trò của con gái, con trai "không thèm".

Anh ghét những đứa con gái hay khóc nhè, ghét những đứa những con gái tóc ngắn. Anh thích người nào "đánh bạn" với làn da trắng hồng, mái tóc đen như gỗ mun, và thật dịu dàng nữa, giống như nàng Bạch Tuyết vậy. Em chẳng có một đặc điểm gì trong những "tiêu chuẩn" đó.

Suốt ngày chạy theo anh với mấy đứa hàng xóm, em là con bé da đen nhẻm, tóc thì cắt ngắn như con trai. Em từng hay khóc nhè, nhưng nghe anh nói không thích em giấu luôn cảm xúc của mình từ đó. Em trở nên mạnh mẽ, không để bị bọn con trai ăn hiếp.

Có lẽ thế nên suốt mấy năm chơi trò “cô dâu-chú rể” lúc nào anh cũng được đóng vai chú rể, còn em chưa một lần làm cô dâu, cùng lắm cũng chỉ là phù dâu, còn đâu em toàn bị anh bắt vào vai người hầu. Em ức lắm nhưng biết làm sao được, em vốn chẳng xinh đẹp gì rồi mà. Chơi cùng anh, chẳng bao giờ anh nhường em, em toàn là người chịu thiệt.

Mỗi lần mẹ anh và mẹ em gán ghép chúng ta, anh lại trề môi chê em. “Con không thích nó, con gái gì mà da đen nhẻm, tóc thì vàng hoe. Con không thích.” Em tủi thân, nhưng cũng chẳng sao. Em đã quen rồi.
Lên cấp 2, anh được ba mẹ cho lên trường huyện học, em một mình ở nhà. Anh mải mê cùng những người bạn mới nơi phố huyện, bỏ quên em. Chúng ta ít nói chuyện, ít chơi cùng nhau hơn. Không còn nữa sự nhầm lẫn của những người đi đường “nhà ai mà có hai đứa sinh đôi đẹp thế!”.

Em bây giờ cũng ít rong chơi hơn, không còn quần cộc với áo phông chạy nhong nhong ngoài đường với đám con trai nữa. Tóc em cũng dài hơn, đen hơn. Lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau mặc dù hai nhà đối diện.

Sáng sớm khi em còn chưa tỉnh giấc thì anh đã lạch cạch đạp xe đi học. Chiều anh về, em đã ăn cơm và yên vị trong bàn học của mình. Cứ thế suốt bốn năm cấp 2 chúng ta chỉ gặp nhau vài lần qua những lần mẹ sai bảo đứa này, đứa kia qua bên nhà nhau mượn món đồ nào đó.

Vào trung học, anh chuyển xuống trọ học ở thành phố. Còn em giờ mới được lên phố huyện học. Lần đầu tiên, em bước chân ra khỏi ngôi làng với lũy tre xanh. Việc học hành ngày một nhiều hơn khiến em không còn để ý và nhớ về anh nữa.

Chỉ thỉnh thoảng dắt xe đi học, bất giác nhìn vào sân nhà anh, thấy lòng man mác buồn, có cái gì đó hẫng hụt, trống rỗng. Nhưng rồi những bài toán khó, những công thức vật lí, những phương trình hóa học dài ngoằng đã cuốn em đi.

Thi đại học xong, anh về quê. Hôm nay bất chợt anh qua nhà em chơi. Anh trông khác xưa nhiều, chững chạc hơn, điềm đạm hơn, người lớn hơn. Em ở trên gác, dù nghe tiếng anh dưới nhà, nhưng em vẫn ngồi im không nhúc nhích. Phải chăng là em đang giận anh? Vì anh đã bỏ rơi em từ lâu, rất lâu rồi - từ khi anh vào cấp 2.

Mẹ gọi em xuống. Anh kinh ngạc, sửng sốt nhìn em. Là em đây sao? Em thay đổi nhiều quá. Em đã trở thành một thiếu nữ thực sự rồi, mái tóc đen dài ngang lưng, làn da căng đầy sức sống, em càng xinh hơn trong bộ đồ ở nhà màu hồng dễ thương.

Hai đứa lại đi dọc triền đê, nơi mà ngày xưa anh và em từng chăn trâu, thả diều, tối về hoa cỏ may bám đầy quần áo. Chúng ta đi hết những con đường làng quen thuộc nơi ngày xưa lúi húi chơi bi, đá bóng. Nói tới chuyện ngày xưa, anh mỉm cười, còn em thẹn thùng. Đã rất lâu rồi, anh và em lại mới thân thiết như thế này, kỷ niệm ngày xưa chợt ùa về.

Bất giác, anh quay sang em, khẽ thì thầm: “Chúng ta chơi trò "cô dâu - chú rể" nhé! Lần này em sẽ là cô dâu của anh”.

Theo Mực Tím

Chinh phục “chàng Khờ”

Hắn đẹp, dáng dong dỏng cao, ăn mặc thanh lịch, học hành tàm tạm. Nghe qua cũng đâu đến nỗi nào nhưng chẳng ai tin rằng, suốt 20 năm qua, hắn chưa yêu ai và chưa được ai yêu.
Thật sự là hắn cũng biết rung động khi gặp một cô gái đẹp, cũng có làm quen, cũng có trò chuyện, nhắn tin vài lần, rồi mọi thứ kết thúc khi nào không rõ. Hắn buồn vài ngày, rồi cũng quên béng đi, còn các cô gái ấy thì rỉ tai nhau: “Người gì đâu đẹp mà…khờ quá, chẳng hiểu tâm lí con gái gì cả, nói chuyện chán chết được”.

Mà đúng thật. Hắn không hiểu lắm về con gái, hay nói đúng hơn là, trong chuyện tình yêu, hắn rất ngốc. Thích người ta, nhưng khi người ta phát tín hiệu, hắn lại…lùi vài bước, chối bỏ cảm xúc của mình, rồi vẫn trò chuyện, đến khi người ta không còn kiên nhẫn nữa, bỏ đi, thì hắn cũng…buông tay. Hắn chấp nhận điều này, chấp nhận rằng bản thân chưa đủ lớn để bước vào một mối quan hệ ràng buộc và phức tạp.

Cho đến một ngày…

Nó 19 tuổi, chung lớp với hắn, hơi thấp, ăn mặc xì-tin, học hành đỉnh. Nó không đẹp lắm, nhưng biết chăm sóc vẻ ngoài, kèm với trang phục phù hợp, nên ưa nhìn và rạng ngời vô cùng. Nó chú ý hắn, từ cái lần thấy hắn đang ngồi trong thư viện cầm quyển sách lịch sử dày cộm, nhưng không hề đeo kính cận. Trên gương mặt thanh tú của hắn là đôi lông mày rậm và đôi mắt nâu mơ màng, áo sơ mi đen, tay áo xắn lên một chút. Trông hắn tuyệt vời vô cùng…

Một ý nghĩ tinh nghịch lóe lên trong đầu nó, nhưng rồi nó chợt buồn: “Một anh chàng đẹp như thế thì không đến lượt mình!”, rồi tiu nghỉu bước ra thư viện.

Cô bé mọt sách ấy đâu có biết rằng, cách đây vài tháng, có một chàng khờ đang mò mẫm tìm Facebook của nó để hỏi lịch thi và tài liệu các môn chuyên ngành, tìm ra rồi, cũng “viết lên tường” rồi, mà nó suốt ngày chỉ biết học và đi chơi với bạn bè ở ngoài, nên đâu có hay.

Kì thi cuối năm kết thúc, nó hớn hở lên Facebook chơi games, và sững sờ xen lẫn hồ hởi khi thấy Facebook của hắn đang “chễm chệ” nằm trong “danh sách bạn bè đang chờ” của mình.

Sau vài câu nói hỏi thăm nhau, làm quen, trò chuyện xã giao, nhiều lần comment Facebook, vài cú “nhìn lén” nhau bị phát hiện, cuối cùng cả hai chuyển sang một giai đoạn mà hắn rất “sợ”: nhắn tin.

“Hihi hôm nay trời mát quá Vy nhỉ?”, chủ động nhắn tin, nhưng ngại hỏi những câu quá thân mật, cũng không biết giới thiệu gì về mình, hắn bèn gửi cho nó nội dung như thế

“Ừ, thế nên Vy đã đi dạo phố hồi chiều. Mát lắm, lại chụp được nhiều bức ảnh đẹp nữa”.

“Thế à, hihihi. Gần tới ngày đi học rồi, ở nhà Minh chả biết làm gì”, hắn nhắn xong tin này thì hối hận vô cùng khi sực nhớ ra mình cũng đam mê chụp ảnh, sao không hỏi Vy về vấn đề đó nhỉ?

“Thì Minh thử kiếm một đam mê nào đó cho mình xem, tìm hiểu lịch sử nè, đọc sách nè…”

“Hihihi ừ, ở nhà Minh đọc hoài à”.

Không còn tin nhắn nào được gửi đến nữa. Chàng khờ tiu nghỉu, nhìn ra ô cửa sổ đêm. Chẳng hiểu sao chàng lại cảm thấy nói chuyện với con gái sao mà khó, sao mà đơn điệu… Hắn sợ nói về đam mê của hắn thì Vy bỏ chạy mất dép như cô bé kia lần trước thì khổ, nhưng hỏi về các vấn đề liên quan đến con gái thì hắn không rành, trước giờ hắn ít khi để ý tới lắm…

Một tháng trôi qua. Ngày nào hắn cũng nhắn tin cho Vy. Lúc nào cũng là Vy nói nhiều hơn, rồi im lặng luôn vì “chẳng biết nói gì”. Chàng khờ thì mãi cứ khờ… Rồi vài ngày sau đó, những tin nhắn của hắn không còn được trả lời nữa.

Hắn chợt hiểu, thế là xong. Vy cũng như bao cô gái bình thường, cũng biết mơ mộng, thích được quan tâm, chiều chuộng, thích được người khác hiểu, thích được chia sẻ… Hắn biết chứ, nhưng hắn không thể áp dụng lí thuyết vào chính mình. Hắn thấy bản thân khô cứng, nhàn nhạt…
Vài tháng trôi qua.

“Có 3 việc tôi muốn hỏi cậu. Thứ nhất: Cậu có biết rằng, khi một cô gái chưa bao giờ trò chuyện cùng cậu, thì cô ấy chỉ muốn tiếp cận và làm quen với cậu vì cậu quá đẹp? Thứ hai: Tại sao cậu không còn nhắn tin cho tôi nữa?”, tin nhắn của Vy làm hắn mất 5 tiếng 49 phút suy nghĩ để trả lời

“À Vy hả, dạo này Minh bận nên quên mất ấy mà… Hihi, Vy khỏe không”.

“Cậu vẫn khờ, vẫn ngốc… Cậu không chịu hỏi lại tôi điều gì sao? Không thắc mắc câu thứ 3 tôi muốn hỏi là gì à?”

“Minh thấy, người như Minh thì càng kiệm lời càng tốt, nói ra chỉ khiến bản thân trở nên nhàm chán và kém thú vị thôi”.

“Cậu ít nói thì cậu cũng chẳng thú vị hơn đâu, ngốc!”.

Hắn bối rối, mặc dù Vy không ở trước mặt.

Ngay cả việc nhắn tin cũng khiến hắn đau đầu, huống gì gặp mặt trực tiếp. Ngày khai giảng năm học mới, Vy mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh, quần jeans giản dị, khác hẳn với Vy trước đó, và đặc biệt, cô nàng cầm 2 quyển lịch sử…

“Cho Minh mượn đọc”, Vy để 2 quyển sách lên bàn khiến Minh đang hí hoáy viết phải ngước lên nhìn. Hơi sững sờ vì vẻ dễ thương của cô nàng, Minh lúng túng. Các chàng trai xung quanh trêu chọc, tủm tỉm cười, các cô gái xì xầm, chú ý. Vy không quan tâm lắm, cô nàng nói: “Mở quyển sách ra liền nhé!”.

Một mảnh giấy nhỏ được chèn vào cẩn thận: “Trưa nay ở căn tin trường”.

“Thực sự là… Vy à, sở dĩ Minh không nhắn tin nữa vì có lần Minh nhắn cho Vy liên tục suốt 3 ngày nhưng Vy không trả lời…”.

“Cậu nhắn toàn những tin kiểu như: “Vừa mới coi tivi xong”, “Đã đăng kí học phần”, “Chưa đi mua tài liệu nữa”… Cậu hỏi, Vy phải trả lời thế nào giờ? Chính Vy cũng lúng túng nên im lặng. Khi Vy cố tìm cách trò chuyện sao cho thú vị thì cậu không chủ động nhắn tin nữa, Vy ngại, sợ làm phiền cậu, nên cũng im…”, Vy nói nhanh và nhìn bâng quơ để che đậy sự lúng túng…

“Vy…Vy không thấy chán khi trò chuyện à?”

“Có gì đâu mà chán chứ! Bình thường thôi. Quan trọng là mức độ am hiểu và ăn ý. Ban đầu sẽ còn khó khăn, về sau sẽ ổn mà. Chỉ cần Minh đừng quá hồi hộp trước tôi là được, tôi có ăn thịt Minh đâu!”. Sau câu nói này, Minh lại lúng túng, Vy cười trong veo

“Ban đầu Vy để ý cậu vì sự lạnh lùng và vẻ ngoài của cậu. Nhưng về sau Vy phục cậu vì cậu có trái tim ấm áp và rất chân thành, Vy thấy được điều đó qua Facebook đấy!”

Như lấy lại được một chút tự tin, Minh cảm thấy rằng, không nên để Vy chủ động quá nhiều như thế nữa.

“Vy à, chúng ta…”làm bạn” với nhau nhé, hai chữ “làm bạn” có ngoặc kép đó nha!”

Vy lảng đi, rời khỏi căn-tin, để Minh hùng hục chạy theo, đi phía trước Minh, cô nàng mỉm cười, tỏ vẻ đắc chí, lòng thầm nghĩ: “Chinh phục một chàng khờ, cũng chỉ cần có trái tim chân thành và sự kiên nhẫn là đủ!”

TheoMực Tím

Những màn “đòi nợ tình phí” hậu chia tay

Có những đôi chia tay nhau mà còn "phân chia tài sản" kinh khủng hơn cả những cặp vợ chồng khi ly hôn.
Trong tình yêu, để tình cảm của hai người được ngọt ngào, lãng mạn thì không thể thiếu khoản “tình phí”: đi chơi, xem phim, quà tặng... Có những bạn cực chiều chuộng người yêu, khi yêu thì “hết lòng” vì một nửa, nhưng không phải lúc nào kết quả cũng được như ý.

Thế nên mới xảy ra chuyện có những đôi chia tay nhau mà còn “phân chia tài sản” kinh khủng hơn cả những gia đình khi ly hôn.

Đòi nhà bạn gái... thanh toán tình phí

H và M cùng đi du học bên Pháp, sau khi học xong năm 3, cậu bạn H đi thực tập đến một thành phố khác, cuối tuần mới về trường thăm người yêu. Trong thời gian xa H, M - cô bạn gái xinh xắn của cậu đã thay đổi tình cảm vì có một người thứ ba nhảy vào "xen giữa".

Sau khi đánh ghen ầm ĩ với người thứ ba kia, H đã gửi thẳng về Việt Nam một hóa đơn gồm những iPhone, iPod, máy ảnh… và số tiền chung chung trong những năm yêu M mà chàng đã "đầu tư".

Vấn đề là H gửi thẳng đến... địa chỉ nhà M để yêu cầu bố mẹ M thanh toán lại cho “anh chàng quân tử” này những thứ mà con của “hai quý phụ huynh” đã nhận trong thời gian yêu mình tại Pháp. Thật là hết chỗ nói với màn "đòi nợ tình phí" này của anh chàng.
Khi yêu thì vui vẻ là thế, nhưng lúc đã chia tay thì... (Ảnh minh họa)

Bắt “người mới” của ex... thanh toán những món quà đã mua

Có những bạn trai rất quân tử, đã chia tay là sẽ đi thẳng mãi mãi, thậm chí không nói chuyện và liên lạc với nhau nữa. Nhưng cũng có những người “họ Chi tên Li” nhất quyết không để mình chịu thiệt.

Có đôi sau khi chia tay, cậu chàng “bị đá” đã nhất quyết không chịu để mình thiệt thòi khi gọi “người mới” của ex ra và bảo: “Nếu có khả năng yêu người yêu cũ của tôi thì hãy trả hết những gì tôi đã đầu tư cho cô ấy đi. Đấy, điện thoại, quần áo, nước hoa... tôi đã tính ra đủ cả.

Có gan yêu thì phải có gan thanh lý hàng chứ, không thì đừng có yêu, tình yêu cũng như buôn bán ý, lỗ thì chả ai chịu bán hàng của mình đi đâu”. Không hiểu đoạn sau thế nào nhưng giờ những câu nói như thế cũng đủ cho người khác thấy, giới trẻ hiện nay có nhiều người sòng phẳng đến… phũ phàng.

Không yêu nữa thì đừng hòng… hưởng lợi

P là chàng trai nhà có điều kiện cực khá, yêu một cô nàng H cũng “gia đình bậc trung”. Họ vẫn sẽ là một cặp bạn trẻ hạnh phúc nếu không có một ngày cô bạn phát hiện P đang “bắt cá hai tay”.

H nhất quyết không chịu phận “làm cá” nên đã một mực đòi chia tay. P chả “níu kéo” nhiều, chỉ có một cái tin nhắn duy nhất đến máy của người yêu với nội dung: “Không yêu anh nữa thì cũng chấm hết mọi đặc quyền hưởng thụ những đồ vật anh đã tặng, từ thẻ VIP của KFC cho đến iPad, iPod anh tặng.

Chắc chắn không chấp nhận anh nữa thì thứ hai tuần tới cho tất cả mọi thứ anh đã tặng em vào hộp và đưa lại cho anh nhé”. Vừa bị phản bội, lại quá ngán ngẩm anh chàng, H "chán chả buồn nói" nữa.

Xã hội càng phát triển thì các đôi càng có điều kiện để dùng tiền thể hiện tình yêu của mình dành cho đối phương. Thế nhưng, tình cảm là một thứ không thể trả lại như khi đòi “tình phí” được. Teen đừng nên chi li đến mức so đo, tính toán ngay cả với tình cảm của mình nhé!

Theo Hoàng Minh Hồng
PLXH

22 October 2011

năm tháng vụng dại sắp qua ???

 Đời người chỉ sống có 1 lần, phải sống làm sao cho ko sống hoài, sống phí ! ^^

ơ hờ... học hành bận rộn quá, biết bao nhiêu là bài tập nhưng mà dạo này mình vẫn chơi tưng bừng lắm! còn vài tuần nữa thôi là hết cái đời SV rồi, hoang mang quá ! cái cảm giác xưa lại một lần nữa trở về....
...........................................................................................................
sẽ nhớ mãi thời đi học ! 12 năm phổ thông, 1 năm dài ôn thi Đh, 4 năm sinh viên .....
...................
bạn bè, thầy cô, kí túc xá.... sân trường, đồng phục, hàng quà buổi sáng, quán trà đá những lần đợi bạn.....
.........................................
nhớ chính bản thân mình, nhớ 1 thời cắp sách đến trường.... vui, buồn, hờ hững......... tiếc !!!
.......... " nhớ da diết năm tháng vụng dại sắp qua.......... mai thời gian sẽ xóa nhạt màu dấu chân...."
.............những lời nào chưa nói...mai đã xa nhau rồi...............
nhánh hoa nào cầm tay...anh vẫn chưa tặng em.........................................
mai sau này sẽ khác.......!!!! khác như thế nào nhỉ? ? ? là buổi sáng đầu tiên ngủ dậy ko còn được nhìn thấy 7 gương mặt thân quen..... là ko còn bước lên giảng đường có bè bạn, mà là cơ quan, là công việc mới...ko có cảnh lúi húi chụm đầu đọc tiểu thuyết dưới ngăn bàn, ko còn được chụp trộm cảnh ngủ gật của mấy đứa bạn xung quanh...................... nhiều...nhiều nữa......sẽ khác thật rồi............... sẽ nhớ lắm lắm !
.......

19 October 2011

Hi.... 20-10 nào

hôm nay là 19-10 rồi đây... đáng nhẽ cái này mình nên làm sớm 1 chút cho nó có ko khí.... tâm thiệp thay lời nói cho các bạn nam gửi đến các bạn nữ.... các tình yêu trong lớp 1 ngày thật là vui.... nhận được nhiều tình cảm... nhận được nhiều quà và đi chơi vui vẻ nhé.... và mình cũng xin gửi lời chúc đến các bà các mẹ... và cả một nửa của hơn 80 triệu người Việt nam... 1 ngày lễ thật là vui vẻ... mong rằng mọi người phụ nữ trong ngày 20 này sẽ có 1 ngày ko phải nấu cơm nè... ko phải rửa bát nè... và thật vui vẻ khi ngắm người đàn ông của mình thể hiện bản lĩnh..... hi hi ^^ sẽ có 1 chút hài hước đang chờ đó.... nào next step....và cùng chờ ngày 20 naz..... bùm bùm bùm.....




dành 1 chút mơ mộng và thưởng thức cho những bạn nữ thik màu nắng mặt trời nè.... những người phụ nữ của sự thủy chung.... :D 






14 October 2011

trong cái rủi còn có cái xui.....


sáng nay mưa.... ngủ dậy muộn...thế là muộn luôn cả điểm danh! 15 giây thôi mà trở thành cả 1 vấn đề nhớn ! thêm 1 hôm tương tự nữa là treo luôn cái môn khỉ gió của lão thày chuyên lấy nước luộc trứng để pha mì tôm này!!!
3 tên trong nhóm chưa làm 1 chút nào bài tập... đang co rúm lại vì hãi, cố nguệch ngoạc mấy dòng đối phó đề phòng bất trắc... thì lão Nam béo nhất định ko từ bỏ trò thể thao mạo hiểm: ngủ gật ! mà cũng khâm phục cái cách tạo dáng khi ngủ của lão béo ! và đương nhiên điều đó thu hút ngay con mắt hình viên đạn của mr Thắng ! haizzzzz. tóm cổ ngay lập tức nhóm lên trình bày bài nghiên cứu.... mình và Hiền heo lúc đó choáng váng chỉ muốn bóp cổ cái tên sao chổi ấy ! thôi đành vậy... cũng may 3 đứa mình đầu toàn..gạch !hehe. vội vàng đấy nhưng cũng có chút tự tin... và thế là đây là điểm sáng duy nhất cho cả ngày tệ hại của mình. thày giáo sửa chữa, bắt bẻ đôi chút nhưng cũng ko làm khó dễ nhiều. tạm thời thở phào gác cái môn này sang 1 bên, hí hửng cắp cặp đi về !
chẹp. nhưng anh thày đẹp zai môn dư luận xã hội thừa cơ xông vào thông báo 1 câu xanh rờn, sáng mai thứ 7 lớp học môn của tôi ! đôi co 1 lúc, cả lớp đả đảo mà anh zai vẫn ngoan cố đòi dạy ! mình cũng chả kém cái sự ngang ngạnh, vẫn cứ phi về kí túc, giặt nốt bộ quần áo rồi ngênh ngang xách lap ra chùa Bộc kiếm con bus 21 tìm đường về với family ! lúc trong lớp mẹ đã í ới nhắn tin, bố gọi điện ầm ầm : con khi nào về, mẹ tưởng con về từ sáng, bố đang ở nhà mổ gà đợi con ! há há ! ngon lành thế bảo sao muốn trốn học ! con về ngay nhé, về đến ngã tư nhớ gọi bố ra đón! còn gì hạnh phúc hơn... ^^
thế nhưng mà.....
to be continue......
vừa ăn cơm xong ^^ tối nay mẹ ko ăn cơm nhà, bố nấu miến 3 bố con ăn, thịt gà ngon...hihi. no say rồi, ta bật nước chuẩn bị tắm rồi sang nhà chị Trang chơi, đã biết mình về, thế là lại đàn đúm tí ! kể nốt cái buổi chiều hẩm hiu đã.....
12h còn hớn hở áo trắng xinh tươi băng qua ngã tư đến bến xe bus. đã ăn uống gì đâu vì máu về nhà đang dâng lên be bét quá ^^ nhưng mà đúng là một buổi trưa thứ 6 đứng đợi xe bus nhớ đời ! 5 con xe 21 chạy qua mà ko con nào dừng ! trời thì ngày 1 nắng dần, đói dần, khát dần dần... bến xe bus thưa dần người thế mà con 21 sao mà lắm người đi, full tới mức ko chịu cho mình lên ! đến con thứ 6, ây za, nó thả khách ở ngay Anh vũ mobile. hic. mình phóng như tên lửa tới cửa sau..hic, cắm thẳng chân trái xuống vũng nước mưa sót lại từ đêm qua....thế nhưng mà nó nhẫn tâm đóng cửa phũ phàng ko cho mình 1 cơ hội ! chỉ muốn khóc thôi... !!!!
và thế là mình quyết định... tiếp tục đứng chờ !!! 10p nữa lại qua, con xe bus 21 thứ 7 lò dò tiến tới, có vẻ khả quan, mình cùng chiếc giày chân trái ướt sũng với tinh thần đã uể oải lắm rồi. nhưng hai mắt vẫn sáng lên theo phản xa... công sức lần này đã được đền đáp ! xe vẫn rất đông, mình cố gắng tìm 1 chỗ đứng, éo le cái khẩu trang nó rơi xuống sàn xe, cùng lúc 1 thằng ku đồng phục cấp 3 phũ phàng dẫm lên cái oạch ! mình mắt tròn xoe chua xót còn nó cũng nhăn nhó gượng gạo cười trừ.... hic hic. mình say xe mà..haizzzzz. khổ cái thân tôi ko cơ chứ ! đeo cái máy tính nặng quá, cơm thì chưa ăn, mệt mỏi, vẹo cả người ! suốt tới bến xe giáp bát mình đau người ê ẩm, khó thở muốn chết vì cái mùi xe bus... lâng lâng, khó chịu như sắp thăng ! mỗi lần cái thằng lái xe nó phanh là y như rằng nuốt nước bọt ừng ực ^^ tởm thật !
đến Giáp bát thân iu, như quên dần cái đói, cái mệt....chỉ nghĩ tới hơn 1 tiếng nữa sẽ được nằm lăn quay trên giường mẹ gặm đùi gà ! ^^ cười hi hi 1 mình như con hâm rồi vào mua vé. vênh vênh tiến ra con xe quen thuộc. úi zời, đông khủng khiếp, em ơi hết chỗ ngồi, sang xe phía sau em nhé ! uhm. số mình đúng là số con ngóe ! lại chỉ chậm có 5 giây, 1 thằng nó nhanh chân xông lên ngồi mất cái ghế cuối cùng. thế là xe sau, uh thì thôi đành thế, tức muốn xông lên đạp cho cái lão ngồi phía cửa xe 1 phát, cứ nhìn mình cười trân trối ! ông chả thèm !
lên con xe sau, èo.. cũng chật cứng rồi. còn 4 chỗ phía sau trống ko, say xe mà ngồi cuối vui phải biết ! hic, nhưng có còn hơn ko ! 1 cái bao tải êm êm chắc là chăn gối của ai nhét phía sau xe, chỉ chực rơi xuống. mặc kệ, ăn miếng bánh dày giò vừa kịp mua phát đã ! hôm nay đúng là sao quả tạ chiếu mạng, ăn được 1 miếng thì có 3 đứa lên xe, nó đập cửa cái uỳnh ! mình giật mình rơi xừ nó miếng giò ! hic hic. ngẩn tò te 3 giây, nhường chỗ cho tụi nó rồi ngậm ngùi ăn chay ! thôi tự động viên mình : ngủ 1 giấc là về tới nhà thôi ! mình cẩn thận còn hẹn 50p sau báo thức! vì sợ xe đi nhanh mà mình mệt thế này sợ ngủ quên ! ấy đấy, mình thật chu đáo !
ngủ thôi, sắp qua khó khăn, hoạn nạn rồi. xe bắt đầu chuyển bánh, mình thấy bình yên dần....
uỳnh ! ặc ặc. nhân tính ko bằng trời tính ! chắc mình làm nhiều điều thiện quá nên trời phạt ! nguyên cái bao tải rơi thẳng xuống đầu mình và 3 đứa kia ! mếu máo nói ko thành lời.... 2 thằng con trai nhấc lên, và bảo mình cứ ngủ tiếp đi, rồi thò tay lên nóc xe cứ thế đỡ lấy cái bao tải. chà chà, ga lăng đây, mình hí hửng yên tâm ngủ tiếp ! 15 phút sau....bao lại rơi tự do, 2 thằng lăn quay ra ngủ từ lúc nào ! lại lồm cồm tóm lấy vứt thẳng xuống giữa lối đi. thằng cha lái xe giật mình ngoảnh lại...cười ! tạm ổn ! chắc là ko vấn đề gì nữa.... cắm cúi cố gắng ngủ gục xuống cái áo khoác cầm trên tay để che bớt mùi điều hòa. nắng chiếu vào từ sau gáy nóng ran nhưng vẫn ko muốn cựa quậy ! buồn nôn.... nhưng phải ngủ ! phải nghĩ rằng sắp tới nhà !
oh hô ! chuông báo thức kêu, kiểu này là đến quán Gỏi rồi đây ! hic. hóa ra vẫn ở gia lâm. tắc đường quá thể đáng ! say xe đạt tới đỉnh điểm khi đến Như Quỳnh.... xe đi như rùa bò. đường quốc lộ 5 hôm nay có cả 1 đàn rùa khổng lồ ! buồn rười rượi, hẹn giờ ngủ tiếp !
ten ten ten tèn.... đến ngã tư nhà mình zoài.... a lê hấp ! phi qua cái bao tải, mình xuống xe, chạy vào cột ATM gần đó tránh nắng và gọi điện cho bố ! 5 cuộc ko thấy bố nhấc máy. chết dở ! người mình mềm nhũn ra vì mệt ! quyết định đi bộ vào cơ quan mẹ ngủ 1 giấc còn hơn ! nghĩ thế là ổn nhất, mình hít 1 hơi đi thẳng vào huyện, lên tầng 3.... , mẹ chả có ở phòng, mẹ đi đâu mất ! oải thế, gọi cho mẹ cũng ko được.... đi xuống gặp anh lái xe cho cô Thơ thì biết mẹ đang họp cuộc diễn tập quân sự j j của huyện ! uhm. thì cho em gọi mẹ lấy cái chìa khóa phòng ! thế thôi mà ko đồng chí bộ đội nào cho vào hội trường, bắt mình đợi thêm 15p ! trêu ông ah, đã thế ông ko cần ! hic. ra quán nước ngồi, hì hục gọi lại cho bố ! lần thứ 6 thì bố mới...tỉnh ngủ ! biết ngay mà, hẹn đón con mà bố cứ mải ngủ...hic !
hihi.... nhưng bây giờ thì mình cơm no, thịt gà say rồi ! mẹ vẫn chưa về, bố xem bóng đá dưới nhà, anh Bình chơi game bên phòng.... ngồi tường thuật lại cái ngày ẩm ương hôm nay mà cảm giác căng thẳng, ức chế vẫn còn y nguyên ! hiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii. thôi, đi tắm rồi vào thu hoạch nông trại 1 phát, ngủ sớm cho lành, mạnh ! ^^ ko ở đâu bằng nhà mình......thoải mái, hạnh phúc ghê gớm ấy !
gia đình....vương vấn bước chân người đi, ấm áp trái tim quay về ! @@
**************** hà phan 34 *********************************************

09 October 2011

cười nào...


Có con mèo cầm súng dí vào đầu con chuột:
“1+1=?”
Con chuột run rẩy trả lời:
“dạ....dạ.... Bằng 2 ạ.”
... Pằng,... mèo thổi khói từ nòng súng, nhẹ nhàng nói:
... .
.
.
.
.
“mày đã biết quá nhiều rồi...!!
=]]
next... 

Đêm Tân Hôn. Khách khứa ra về hết, trong buồng chỉ còn đôi vợ chồng trẻ. Cùng nhau uống ly rượu hợp cẩn, nhìn nhau say đắm, chú rể xăng xái giục:
- “Thôi, ta vào việc đi em “. Cô dâu bẽn lẽn:
- “Vội thế. Còn sớm mà anh! “. Chú rễ nôn nóng:
- “Sớm gì nữa, 10 giờ rồi đấy “. Cô dâu lại bẽn lẽn:
- “Nhỡ ai gọi cửa thì phiền “. Chú rễ càng nôn nóng:
... - “Không ai quấy rầy chúng mình nữa đâu. Thôi, nhanh lên em! anh… ấy lắm roài”. Cô dâu rụt rè:
- “…Thế anh tắt đèn đi vậy. Xấu hổ lắm”.
Chú rễ trố mắt:
- “Sao lại phải tắt đèn? tắt đèn thì làm sao … đếm tiền đc chứ..???

06 October 2011

bạn....

tình mình ko là thơ...vì đời ko là mơ.... bọn mình thì chắc ko thể là tình yêu rồi, nhưng cũng đủ thương nhớ để hi vọng sau này gặp lại vẫn vẹn nguyên một nụ cười..... cuộc đời dài rộng thế, chẳng biết một, vài năm nữa phải hình dung về cuộc sống riêng của mỗi đứa ra sao nhỉ? lấy chồng nhé, rồi cũng như tụi bạn lễ mễ việc cơ quan, việc gia đình quên mất bản thân mình là ai...mình của ngày xưa thật khác, tặc lưỡi vậy, ngậm ngùi vậy chăng ??? hehe. liệu có giữ nổi lời hứa hẹn ngày họp lớp sẽ tung tăng tung tẩy chẳng bận bịu vướng víu chi ??? khó lắm, làm một đứa con gái ngoan, mẫu mực nhiều khi cũng tủi... ^^
.... nói xa nói xôi, cũng chỉ vì dạo này mình chênh vênh nhiều chuyện quá... thời gian thì chẳng đợi con người, cứ cuốn ta đi trong bộn bề những thứ thuộc về tương lai cùng một lô xích xông cái gọi rất đợn giản là tình bạn, tình yêu, gia đình và công việc.... nghe thì đơn giản mà sao thời điểm này với mình nó quẩn quanh và mâu thuẫn đến như thế !!! tưởng sẽ êm ả phẳng lặng lắm vì dù rằng con người mình phức tạp nhưng suy nghĩ lại giản đơn. thế mà rồi cũng sắp đến ngày phải thật sự bước đi, ko dùng dằng thêm được nữa.... ko ai, ko nơi nào, ko còn thời điểm nào để mình dựa dẫm, ỷ lại nữa... nhiều lúc mình cũng tự hỏi sao mình lại chọn một con đường chênh chao thế??? mình ko giải thích được...bạn hỏi mình sao ko tự tạo cho mình cơ hội khác? mình cũng ko trả lời được....... hàng ngày mình luôn tự động viên chính mình "dù rằng đời lắm thăng trầm đường dài phía trước, và lối đi về gập ghềnh ai biết? nhưng mình tin có một ngày mình sẽ tìm được hạnh phúc rất rất riêng theo cách mình muốn". mình sợ khó khăn, sợ gian khổ nhưng mình cũng ghét đời nhàn nhạt, ghét sự quẩn quanh.............. bạn à, mình đã suy nghĩ rất nhiều.....
...bạn... và mình.. cùng một con đường, chẳng biết có ngược chiều hay ko, nhưng chắc ko thể nắm tay mà cùng bước... đến thời điểm này biết rằng sắp phải xa nhau thật rồi, vì thế mình đang cố níu kéo kỉ niệm... bạn thân mến, cuộc đời này ngắn mà nỗi nhớ quá dài, chắc chắn sẽ nhớ nhau thật nhiều nhé, cuộc đời dài rộng thế sẽ còn có ngày gặp lại....! mình sẽ lại khoác tay nhau như ngày nào và mỉm cười để biết mình ko lạc mất nhau........................... bạn nhé !
...................................................... entry cho những ngày HN ko có nắng............

04 October 2011

phía trước có thật sự là bầu trời ?

lâu rồi mới lại có thời gian viết bài và lại truyền thêm chút cảm hứng trở lại cho blog... hì dạo nè Q mải chơi vs lại cũng ốm và hay nghik linh tinh mà thời gian chăm sóc cho blog mất hút hẳn...
Hehe... hôm nay lại đi chơi Pes với mấy thằng bạn... vùi dập nhau tơi tả luôn... chơi hoài mà quên mất cả giờ ăn cơm trưa.thế là lại 1 bữa trưa bơ vơ với bánh mì hộp sữa.. nản thật... làm buổi tối đói mờ cả mắt,vội vàng đi nấu cơm sớm....



Hì... trở lại tiêu đề,chị gái mình chia sẻ 1 câu mà mình thấy nhớ mãi như thế này... :" ngày mới vào trường đại học,mình nghĩ tương lai màu hồng,thật lung linh và rực rỡ biết bao,đến ngày gần ra trường thì nhìn tương lai  ấy lại có màu xanh,1 màu xanh mộc mạc...và đến khi ra trường thì tương lai ấy lại là màu đen..màu của dấu hỏi chấm đầy mờ mịt... màu của những buổi đi làm cật lực ko biết đến thời gian đi chơi,và rủi ro hơn là có thể bị đuổi việc hoặc là chán nản với công ty mà ko muốn làm..."..... Đến bây giờ 1 thằng như mình cũng đã nhận ra con đường của ngày hôm nay nó đang là màu xanh thật sự... đôi mắt cũng đang soi xét từng chút ván đề bám sát với con đường thực tế mà mình sắp đi, hì thật là chông gai và có chút gì đó... ko còn là màu hồng ao ước...
  Ngày xưa... ở nhà với bố mẹ,cũng chưa từng có những định hướng rõ ràng cho con đường sau đại học,chỉ biết rằng con đường của mình khi lớn lên,nó sẽ chạy theo những gì mà mình đã đặt ra trong kế hoạch... những dịnh hướng mà nhà trường đã xác định cho....còn bây giờ khi cuộc sống đã khác,mình sắp phải trưởng thành...phải đi kiếm tiền bằng cả ngày lao động,,, ko còn rong ruổi theo các thú chơi bời cùng lũ bạn nữa...nghĩ đến mà đã thấy chẳng muốn lớn thêm nữa rồi... :D
   Phía trước là bầu trời, nơi mà đôi cánh của ta đưuọc thỏa sức vùng vẫy,tự do tự tại..nhưng thật khó để đoán định rằng..mình hiện tại đã đủ sức để bay ra bầu trời lớn kia chưa..nếu chưa thì  thật sự là 1 màu đen thần thoại đang chờ trước mắt... thật là mệt mỏi... Có người thì nói với mình,họ tin vào số phận... ai giàu ai nghèo đã được sắp đặt sẵn từ khi sinh ra... mặc kệ cho đường đời xô đẩy...và cái gì đến nó cũng sẽ đến bởi vì số của họ đã được hoạch định sẵn từ khi họ sinh ra... Nhung đối với tớ... thành công là khi bạn chịu nỗ lực ko ngừng...và chuẩn bị thật tốt trước khi có thể tung cánh cao hơn trên bầu trời mà mình ước vọng,và cần thêm thật nhiều may mắn nữa... có thể ai đó đã nói đúng khi nói may mắn là của số mệnh... nhưng hãy cố hết sức mình... vì đây là đam mê và hoài bão của tuổi trẻ... đừng để mai này mình phải hối hận là đã thành công lắm rồi.... :D
  Dòng đời đã trôi đi như dòng sông mỗi giờ chảy hàng chục ngàn mét khối nước... thật nhanh và thật nhiều phải không?... trong lòng mọi người Q hi vọng hoài bão của tuổi trẻ vẫn còn và hãy bùng cháy hơn nữa để có thể bay cao hơn nhé....
  Không biết các bạn gái thế nào chứ? tớ là con zai nên cũng có chút lo thật.... đang cố gắng học bay đây... :))